Chương 3
Đông Nhật Ngưu Giác Bao
2024-05-13 13:58:23
Cũng vì thế mà cuối cùng Đào Hiểu Tích đối với những người thành thật sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên thời điểm khi Trần Phóng xuất hiện, trước mắt cô cảm thấy sáng ngời.
Người này thay đổi rất nhiều.
Thoạt nhìn anh vốn đã rất cao, nhìn ra có thể ước chừng là một mét tám lăm, chắc là lúc tốt nghiệp cao trung xong lại cao hơn rồi. Dáng người thời học sinh rất gầy, cũng không phải cái loại một thân cơ bắp dọa người như bây giờ, nhưng ở trong mắt cô chính là rất tốt, người này hẳn là rất thích hợp để mặc tây trang.
Làn da không quá trắng bất quá cũng không đen, thực sư là một màu da khỏe mạnh.
Thập phần lưu loát mà gật đầu, cô vẫn là lần đầu tiên thấy một người như vậy hợp ý cô. Mắt một mí, mũi cao, môi mỏng, ánh mắt rất sáng, thời điểm nhìn người khác lại xuất hiện chút tối tăm, làm cô nghĩ đến hình ảnh bầy sói Lang Vương bên trong thế giới động vật.
Ở thời điểm đi học lúc trước mang theo chút kiêu ngạo khó thuần, lúc cười rộ khóe môi hơi hơi gợi lên, nụ cười Đào Hiểu Tích hơi lóe lên một chút, nghĩ thầm, người này cùng hai từ thành thật lại 800 năm nữa cũng không dính dáng.
Không biết là như thế nào mẹ cô lại để người này trong danh sách xem mắt.
Đào Hiểu Tích không biết là, Trần Phóng xác thật không phải người thành thật, nhưng người giới thiệu Trần Phóng.
Thầy Chu lại là người thành thật. Thầy Chu là đồng nghiệp kiêm bạn tốt với Đào Văn Vĩnh, cũng là chủ nhiệm lớp ba năm học cao trung của Đào Hiểu Tích.
Mạnh Thanh không thể nào không nể mặt của ông. Còn nữa khi Mạnh Thanh xem qua ảnh chụp Trần Phóng, loại hình này quá mức đẹp, liếc mắt một cái xem qua liền không phải người đứng đắn, không phải loại mà Đào Hiểu Tích sẽ thích, chính bà hiểu tính tình còn gái mình
Cô thích đàn ông hào hoa phong nhã dáng vẻ thư sinh.
Cho nên liền đáp ứng với Thầy Chu, để Trần Phóng và Đào Hiểu Tích cùng nhau thực hiện một buổi xem mắt.
Ai biết cả đời Mạnh Thanh khôn khéo, lại ở việc kết hôn của con gái không tính được, Đào Hiểu Tích xem mắt không một tá cũng có bảy tám cái, cuối cùng lại ưng ý Trần Phóng.
.
Mạnh Thanh đối Trần Phóng là một trăm không hài lòng, bằng cấp không hài lòng, tam lưu đại học vẫn là học tập, công việc không hài lòng, một làm công trình, dãi nắng dầm mưa, còn không thấy được sự ổn định. Gia đình cũng không hài lòng, cha mẹ mất sớm, được bà nuôi lớn, tính tình chắc chắn là không chịu được quản thúc
Người này thay đổi rất nhiều.
Thoạt nhìn anh vốn đã rất cao, nhìn ra có thể ước chừng là một mét tám lăm, chắc là lúc tốt nghiệp cao trung xong lại cao hơn rồi. Dáng người thời học sinh rất gầy, cũng không phải cái loại một thân cơ bắp dọa người như bây giờ, nhưng ở trong mắt cô chính là rất tốt, người này hẳn là rất thích hợp để mặc tây trang.
Làn da không quá trắng bất quá cũng không đen, thực sư là một màu da khỏe mạnh.
Thập phần lưu loát mà gật đầu, cô vẫn là lần đầu tiên thấy một người như vậy hợp ý cô. Mắt một mí, mũi cao, môi mỏng, ánh mắt rất sáng, thời điểm nhìn người khác lại xuất hiện chút tối tăm, làm cô nghĩ đến hình ảnh bầy sói Lang Vương bên trong thế giới động vật.
Ở thời điểm đi học lúc trước mang theo chút kiêu ngạo khó thuần, lúc cười rộ khóe môi hơi hơi gợi lên, nụ cười Đào Hiểu Tích hơi lóe lên một chút, nghĩ thầm, người này cùng hai từ thành thật lại 800 năm nữa cũng không dính dáng.
Không biết là như thế nào mẹ cô lại để người này trong danh sách xem mắt.
Đào Hiểu Tích không biết là, Trần Phóng xác thật không phải người thành thật, nhưng người giới thiệu Trần Phóng.
Thầy Chu lại là người thành thật. Thầy Chu là đồng nghiệp kiêm bạn tốt với Đào Văn Vĩnh, cũng là chủ nhiệm lớp ba năm học cao trung của Đào Hiểu Tích.
Mạnh Thanh không thể nào không nể mặt của ông. Còn nữa khi Mạnh Thanh xem qua ảnh chụp Trần Phóng, loại hình này quá mức đẹp, liếc mắt một cái xem qua liền không phải người đứng đắn, không phải loại mà Đào Hiểu Tích sẽ thích, chính bà hiểu tính tình còn gái mình
Cô thích đàn ông hào hoa phong nhã dáng vẻ thư sinh.
Cho nên liền đáp ứng với Thầy Chu, để Trần Phóng và Đào Hiểu Tích cùng nhau thực hiện một buổi xem mắt.
Ai biết cả đời Mạnh Thanh khôn khéo, lại ở việc kết hôn của con gái không tính được, Đào Hiểu Tích xem mắt không một tá cũng có bảy tám cái, cuối cùng lại ưng ý Trần Phóng.
.
Mạnh Thanh đối Trần Phóng là một trăm không hài lòng, bằng cấp không hài lòng, tam lưu đại học vẫn là học tập, công việc không hài lòng, một làm công trình, dãi nắng dầm mưa, còn không thấy được sự ổn định. Gia đình cũng không hài lòng, cha mẹ mất sớm, được bà nuôi lớn, tính tình chắc chắn là không chịu được quản thúc
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro