Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Anh chỉ là ghen
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn cô một cái, một hồi lâu sau, cũng không có nói một câu.
Sau khi đến trường học, Tiểu Thỏ tiếp nhận hành lý trong tay Trình Chi Ngôn, phất phất tay với anh, liền xoay người đi về phía cửa ký túc xá.
"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng cô, nhịn không được hơi nhíu mày, mở miệng trầm thấp gọi cô một câu.
"Hả?? Chuyện gì??" Tiểu Thỏ kéo hành lý xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
"Cất hành lý xong, buổi tối theo ăn cơm với anh??" Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn là thấp giọng hỏi.
"Chuyện này sao..." Tiểu Thỏ chuyển chuyển đôi mắt long lanh, sau đó nói với Trình Chi Ngôn: "Không được!! Thứ nhất, em còn đang tức giận, cho nên không muốn cùng nhau ăn cơm với anh, thứ hai, em đã bảy ngày không gặp người ký túc xá bọn em, cho nên buổi tối, em muốn cùng đi căn tin ăn cơm với các cô ấy, thứ ba, trước lễ quốc khánh chủ nhiệm lớp tụi em tìm em, nói là sau khi qua hết quốc khánh, có một trận đấu diễn thuyết phải chuẩn bị, cho nên ăn cơm tối xong, em còn phải đi tìm lớp trưởng lớp tụi em, cùng anh ấy thương lượng chuyện này một chút. Tổng hợp từ trên lại, Trình Chi Ngôn, thẹn thùng, em cũng bề bộn nhiều việc, không thể ăn cơm với anh!"
"..." Trình Chi Ngôn trừng một đôi mắt trong suốt nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng có chút bất đắc dĩ bật cười, anh thò tay giật giật đầu tóc của mình, lắc đầu khẽ thở dài: "Tiểu Thỏ, em đây là đang trả đũa, em là cố ý."
"Đúng! Em chính là cố ý!!" Tiểu Thỏ làm một cái mặt quỷ với anh nói: "Chờ khi nào anh tin tưởng em, cảm thấy em sẽ không thay lòng đổi dạ, chúng ta lại hòa hảo!!"
"Tiểu Thỏ, anh không phải không tin em..." Trình Chi Ngôn cười khổ một tiếng với cô, mở hai tay ra nói: "Anh chỉ là..."
"Chỉ là cái gì??" Tiểu Thỏ nháy một đôi mắt ướt át nhìn anh, chờ nửa câu sau của anh.
Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh chỉ là ghen...
Một câu nói đơn giản như vậy, lại không thể nào nói nên lời.
"Hừ, dù sao, anh suy nghĩ thật kỹ đi, em về ký túc xá trước." Tiểu Thỏ thấy anh qua một hồi lâu cũng không nói lời nào, sau khi làm một cái mặt quỷ với anh, kéo va ly trở về.
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn cô một cái, một hồi lâu sau, cũng không có nói một câu.
Sau khi đến trường học, Tiểu Thỏ tiếp nhận hành lý trong tay Trình Chi Ngôn, phất phất tay với anh, liền xoay người đi về phía cửa ký túc xá.
"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng cô, nhịn không được hơi nhíu mày, mở miệng trầm thấp gọi cô một câu.
"Hả?? Chuyện gì??" Tiểu Thỏ kéo hành lý xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
"Cất hành lý xong, buổi tối theo ăn cơm với anh??" Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn là thấp giọng hỏi.
"Chuyện này sao..." Tiểu Thỏ chuyển chuyển đôi mắt long lanh, sau đó nói với Trình Chi Ngôn: "Không được!! Thứ nhất, em còn đang tức giận, cho nên không muốn cùng nhau ăn cơm với anh, thứ hai, em đã bảy ngày không gặp người ký túc xá bọn em, cho nên buổi tối, em muốn cùng đi căn tin ăn cơm với các cô ấy, thứ ba, trước lễ quốc khánh chủ nhiệm lớp tụi em tìm em, nói là sau khi qua hết quốc khánh, có một trận đấu diễn thuyết phải chuẩn bị, cho nên ăn cơm tối xong, em còn phải đi tìm lớp trưởng lớp tụi em, cùng anh ấy thương lượng chuyện này một chút. Tổng hợp từ trên lại, Trình Chi Ngôn, thẹn thùng, em cũng bề bộn nhiều việc, không thể ăn cơm với anh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Trình Chi Ngôn trừng một đôi mắt trong suốt nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng có chút bất đắc dĩ bật cười, anh thò tay giật giật đầu tóc của mình, lắc đầu khẽ thở dài: "Tiểu Thỏ, em đây là đang trả đũa, em là cố ý."
"Đúng! Em chính là cố ý!!" Tiểu Thỏ làm một cái mặt quỷ với anh nói: "Chờ khi nào anh tin tưởng em, cảm thấy em sẽ không thay lòng đổi dạ, chúng ta lại hòa hảo!!"
"Tiểu Thỏ, anh không phải không tin em..." Trình Chi Ngôn cười khổ một tiếng với cô, mở hai tay ra nói: "Anh chỉ là..."
"Chỉ là cái gì??" Tiểu Thỏ nháy một đôi mắt ướt át nhìn anh, chờ nửa câu sau của anh.
Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh chỉ là ghen...
Một câu nói đơn giản như vậy, lại không thể nào nói nên lời.
"Hừ, dù sao, anh suy nghĩ thật kỹ đi, em về ký túc xá trước." Tiểu Thỏ thấy anh qua một hồi lâu cũng không nói lời nào, sau khi làm một cái mặt quỷ với anh, kéo va ly trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro