Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Anh đứng lên đánh em đi
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Không khí lạnh lẽo theo động tác chạy của cô, không ngừng rót vào trong phổi từ khoang mũi, sau khi Trình Thi Đồng chạy vài bước, liền nhịn không được ngừng lại, ho sặc sụa trong chốc lát, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc sắp đến phòng săn sóc đặc biệt, ba Cố Ninh Thư gọi điện thoại cho cô, nói là Cố Ninh Thư đã chuyển tới phòng bệnh bình thường, sau đó lại nói cho cô chỗ phòng bệnh bình thường.
Trình Thi Đồng lập tức xoay người, lại chạy vội tới chỗ tòa nhà phòng bệnh vình thường.
Lúc cô tiến vào phòng bệnh, Cố Ninh Thư còn chưa có tỉnh, ba và mẹ Cố Ninh Thư ngồi ở bên cạnh giường bệnh của anh, vừa lau nước mắt vừa nhìn anh.
"Chú, dì..." Trình Thi Đồng đứng ở cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng mở miệng gọi bọn họ một tiếng.
"A, Đồng Đồng, cháu tới rồi..." Mẹ Cố Ninh Thư vội vàng duỗi tay lau mắt một chút, xoay đầu lại, miễn cưỡng cười nói với cô: "Buổi sáng chú cháu đã bị dì mắng qua, cháu mới vừa trở về, ông ấy liền gọi điện thoại gọi cháu đến, làm hại cháu cũng lo lắng đề phòng theo chúng tôi..."
"Không có chuyện gì." Trình Thi Đồng cười cười với bà, nhẹ giọng nói: "Dì, cháu mang theo chút điểm tâm tới cho dì và chú, hai người ăn chút đi."
"Aizz, đứa bé ngoan, cảm ơn cháu." Ba Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng, gật đầu liên tục, duỗi tay tiếp nhận túi to cô đưa tới, kéo tay mẹ Cố Ninh Thư, đi hành lang ngoài phòng bệnh ăn.
Trình Thi Đồng kéo một cái ghế, ngồi ở bên cạnh Cố Ninh Thư, nhìn vẻ mặt vẫn tái nhợt như cũ của anh, nhịn không được lại ướt hốc mắt.
Chuyện gì xảy ra...
Gần đây thật sự là càng ngày càng thích khóc...
Trình Thi Đồng duỗi tay, vụng trộm lau đi nước mắt, nhìn Cố Ninh Thư nằm ở trên giường bệnh, nhỏ giọng nói: "Cố Ninh Thư, anh phải nhanh tốt lên, hai ngày này, nước mắt anh rơi vì em, chờ sau khi anh tốt lên, em muốn đòi lại gấp bội!! Ừ... Đúng, em chính là một người hẹp hòi như thế, như thế nào, nếu không phục, anh đứng lên đánh em đi..."
Trình Thi Đồng vừa nói, vừa nhịn không được lau mắt.
Cố Ninh Thư nằm ở trên giường bệnh, hai mắt đang nhắm chặt kia, tựa hồ chớp chớp, sau đó chậm rãi mở ra.
Không khí lạnh lẽo theo động tác chạy của cô, không ngừng rót vào trong phổi từ khoang mũi, sau khi Trình Thi Đồng chạy vài bước, liền nhịn không được ngừng lại, ho sặc sụa trong chốc lát, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc sắp đến phòng săn sóc đặc biệt, ba Cố Ninh Thư gọi điện thoại cho cô, nói là Cố Ninh Thư đã chuyển tới phòng bệnh bình thường, sau đó lại nói cho cô chỗ phòng bệnh bình thường.
Trình Thi Đồng lập tức xoay người, lại chạy vội tới chỗ tòa nhà phòng bệnh vình thường.
Lúc cô tiến vào phòng bệnh, Cố Ninh Thư còn chưa có tỉnh, ba và mẹ Cố Ninh Thư ngồi ở bên cạnh giường bệnh của anh, vừa lau nước mắt vừa nhìn anh.
"Chú, dì..." Trình Thi Đồng đứng ở cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng mở miệng gọi bọn họ một tiếng.
"A, Đồng Đồng, cháu tới rồi..." Mẹ Cố Ninh Thư vội vàng duỗi tay lau mắt một chút, xoay đầu lại, miễn cưỡng cười nói với cô: "Buổi sáng chú cháu đã bị dì mắng qua, cháu mới vừa trở về, ông ấy liền gọi điện thoại gọi cháu đến, làm hại cháu cũng lo lắng đề phòng theo chúng tôi..."
"Không có chuyện gì." Trình Thi Đồng cười cười với bà, nhẹ giọng nói: "Dì, cháu mang theo chút điểm tâm tới cho dì và chú, hai người ăn chút đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Aizz, đứa bé ngoan, cảm ơn cháu." Ba Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng, gật đầu liên tục, duỗi tay tiếp nhận túi to cô đưa tới, kéo tay mẹ Cố Ninh Thư, đi hành lang ngoài phòng bệnh ăn.
Trình Thi Đồng kéo một cái ghế, ngồi ở bên cạnh Cố Ninh Thư, nhìn vẻ mặt vẫn tái nhợt như cũ của anh, nhịn không được lại ướt hốc mắt.
Chuyện gì xảy ra...
Gần đây thật sự là càng ngày càng thích khóc...
Trình Thi Đồng duỗi tay, vụng trộm lau đi nước mắt, nhìn Cố Ninh Thư nằm ở trên giường bệnh, nhỏ giọng nói: "Cố Ninh Thư, anh phải nhanh tốt lên, hai ngày này, nước mắt anh rơi vì em, chờ sau khi anh tốt lên, em muốn đòi lại gấp bội!! Ừ... Đúng, em chính là một người hẹp hòi như thế, như thế nào, nếu không phục, anh đứng lên đánh em đi..."
Trình Thi Đồng vừa nói, vừa nhịn không được lau mắt.
Cố Ninh Thư nằm ở trên giường bệnh, hai mắt đang nhắm chặt kia, tựa hồ chớp chớp, sau đó chậm rãi mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro