Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ánh mắt đáng sợ
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"Ừm... thật ra vẫn rất tốt, hắc hắc, thẹn thùng, thật ra tớ vẫn là rất có thể ăn." Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Tiểu Thỏ, trong nháy mắt đỏ hồng, sau đó có chút thẹn thùng nói với Cận Mặc.
"À..." Cận Mặc cúi đầu đáp một tiếng, không có nói cái gì nữa, chỉ là một đôi mắt thâm thúy tựa hồ mang theo tìm tòi nghiên cứu, càng không ngừng nhìn sang Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ bị anh nhìn đến có chút thẹn thùng, lúc qua loa ăn xong dĩa thức ăn trước mặt này, chính là vẫn khắc chế chính mình không có đi lấy dĩa thứ tư.
Chao ôi... Ăn nhiều sẽ béo lên...
Ăn nhiều sẽ béo lên...
Tiểu Thỏ chỉ có thể dùng loại lý do này đến hù dọa chính mình.
"Nếu cậu còn muốn ăn, cứ tiếp tục đi lấy là được..." Cận Mặc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, vừa động tác ưu nhã cắt miếng thịt bò trong dĩa trước mặt mình, vừa thuận miệng nói: "Đừng vẻ mặt rối rắm nhìn cái dĩa của minh như vậy."
"Tớ... Tớ chỉ là đang suy nghĩ vấn đề ngày mai khi đi học cần phải trả lời..." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, giọng nói yếu ớt nói với Cận Mặc.
"A... Suy nghĩ liền suy nghĩ thôi, cậu cắn khăn ướt trước mặt mình làm gì?" Cận Mặc khẽ nhướn mày, giọng nói bình thản hỏi cô.
"..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, vội vàng phun khăn ướt cắn ở trong miệng ra, ngượng ngùng nói: "Thói quen... Thói quen mà thôi."
"..." Cận Mặc trầm mặc một chút, sau đó đưa toàn bộ miếng thịt bò đã cắt tốt trong dĩa trước mặt mình tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Cho cậu đấy."
"A? Cậu không ăn sao?" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn miếng thịt bò cắt đến thật chỉnh tề trong dĩa, nhịn không được hỏi anh.
"Không ăn." Cận Mặc lắc lắc đầu, giọng nói thản nhiên nói: "Ánh mắt vừa rồi cậu nhìn miếng thịt bò trong dĩa của tớ... Có chút đáng sợ..."
"..." Tiểu Thỏ sững sờ, đầu đầy hắc tuyến cầm lấy dao nĩa, cúi đầu căm giận bắt đầu ăn thịt bò bít tết.
Ăn xong bữa tối, Hoàng Gia Hi lại đề nghị mọi người cùng nhau đi hát karaoke, Dương Tuyết Cần do dự một chút, cúi đầu nhìn thời gian một chút, đã là hơn bảy giờ, nếu đi hát hai tiếng, cũng sẽ đuổi kịp trở về trước khi đóng cổng.
"Ừm... thật ra vẫn rất tốt, hắc hắc, thẹn thùng, thật ra tớ vẫn là rất có thể ăn." Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Tiểu Thỏ, trong nháy mắt đỏ hồng, sau đó có chút thẹn thùng nói với Cận Mặc.
"À..." Cận Mặc cúi đầu đáp một tiếng, không có nói cái gì nữa, chỉ là một đôi mắt thâm thúy tựa hồ mang theo tìm tòi nghiên cứu, càng không ngừng nhìn sang Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ bị anh nhìn đến có chút thẹn thùng, lúc qua loa ăn xong dĩa thức ăn trước mặt này, chính là vẫn khắc chế chính mình không có đi lấy dĩa thứ tư.
Chao ôi... Ăn nhiều sẽ béo lên...
Ăn nhiều sẽ béo lên...
Tiểu Thỏ chỉ có thể dùng loại lý do này đến hù dọa chính mình.
"Nếu cậu còn muốn ăn, cứ tiếp tục đi lấy là được..." Cận Mặc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, vừa động tác ưu nhã cắt miếng thịt bò trong dĩa trước mặt mình, vừa thuận miệng nói: "Đừng vẻ mặt rối rắm nhìn cái dĩa của minh như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tớ... Tớ chỉ là đang suy nghĩ vấn đề ngày mai khi đi học cần phải trả lời..." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, giọng nói yếu ớt nói với Cận Mặc.
"A... Suy nghĩ liền suy nghĩ thôi, cậu cắn khăn ướt trước mặt mình làm gì?" Cận Mặc khẽ nhướn mày, giọng nói bình thản hỏi cô.
"..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, vội vàng phun khăn ướt cắn ở trong miệng ra, ngượng ngùng nói: "Thói quen... Thói quen mà thôi."
"..." Cận Mặc trầm mặc một chút, sau đó đưa toàn bộ miếng thịt bò đã cắt tốt trong dĩa trước mặt mình tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Cho cậu đấy."
"A? Cậu không ăn sao?" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn miếng thịt bò cắt đến thật chỉnh tề trong dĩa, nhịn không được hỏi anh.
"Không ăn." Cận Mặc lắc lắc đầu, giọng nói thản nhiên nói: "Ánh mắt vừa rồi cậu nhìn miếng thịt bò trong dĩa của tớ... Có chút đáng sợ..."
"..." Tiểu Thỏ sững sờ, đầu đầy hắc tuyến cầm lấy dao nĩa, cúi đầu căm giận bắt đầu ăn thịt bò bít tết.
Ăn xong bữa tối, Hoàng Gia Hi lại đề nghị mọi người cùng nhau đi hát karaoke, Dương Tuyết Cần do dự một chút, cúi đầu nhìn thời gian một chút, đã là hơn bảy giờ, nếu đi hát hai tiếng, cũng sẽ đuổi kịp trở về trước khi đóng cổng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro