Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Anh ôn nhu nhất 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà ngộ nhỡ một lát có người tới gõ cửa a...
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ nghĩ lung tung, Trình Chi Ngôn đã yên lặng cúi đầu xuống hôn cánh môi phấn nộn của cô.
Đã nửa tháng không có đụng chạm cánh môi, mềm, ấm áp, mang theo vị sữa riêng biệt trên người cô, quanh quẩn giữa răng môi của anh.
Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn, nhìn gương mặt tuấn tú Trình Chi Ngôn đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, trái tim nhỏ nhất thời khẩn trương "Phù phù phù phù" thẳng nhảy dựng lên.
Trình Chi Ngôn gần gũi nhìn cô, lông mi của cô thật dài, cong cong, trong nháy mắt theo động tác cô chớp, trong ánh mắt cô tràn ngập ngạc nhiên, khiếp sợ, lo lắng.
Trình Chi Ngôn cúi đầu nở nụ cười một tiếng, ngón tay thon dài nắm chiếc cằm thon của cô, môi mỏng nhẹ nhàng mà vuốt ve trên bờ môi của cô, đầu lưỡi miêu tả hình dạng môi cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy hơi thở chính mình trong lúc đó toàn bộ đều là hơi thở trong veo mà lạnh lùng riêng biệt trên người Trình Chi Ngôn, không biết vì sao, rõ ràng đã nhìn anh nhiều năm như vậy, nhưng mà nhìn anh trước mắt vậy mà làm cho cô cảm thấy hết sức xinh đẹp, hết sức hấp dẫn.
Dùng cái từ gì để hình dung anh a...
Đầu Tiểu Thỏ có chút choáng váng nghĩ, đại khái là... Yêu nghiệt đi??
Đúng, chính là yêu nghiệt...
Rõ ràng trong ngày thường nhìn đặc biệt đứng đắn, cười rộ lên vô cùng ôn nhu, lúc hôn cô giống như tuyệt thế yêu nghiệt, liền ngay cả trong đôi mắt trong suốt đều đã tách ra ánh sáng dụ hoặc.
Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình không thể nhìn chằm chằm vào anh như vậy.... Nếu không nghe lời nhất định sẽ mất tâm.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ khẩn trương đem ánh mắt đóng lại.
Ánh mắt Trình Chi Ngôn thâm trầm nhìn cô, mắt thấy cô đem ánh mắt nhắm lại, lưỡi trắng mịn rốt cục ngựa quen đường cũ cạy mở cánh môi của cô, thăm dò vào trong miệng cô.
"Uh`m..." Tiểu Thỏ cực kỳ nghiêm túc đáp lại nụ hôn Trình Chi Ngôn.
Cái hôn này cùng nụ hôn lúc trước đều đã không giống nhau.
Tựa hồ... Đặc biệt ôn nhu, đặc biệt lâu dài??
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trái tim mình "Bùm bùm" càng không ngừng nhảy, tốc độ nhanh cơ hồ muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.
Cánh tay mảnh khảnh nhịn không được vòng trên cổ thon dài Trình Chi Ngôn, ôm chặt anh.
Động tác như vậy làm cho ánh mắt Trình Chi Ngôn nháy mắt lại thâm sâu.
Cánh tay vòng eo nhỏ mảnh của cô hơi hơi dùng lực, đem cả người cô hướng tới chính mình một chút.
Tư thế như vậy làm cho nụ hôn giữa bọn họ nháy mắt thêm sâu sắc rồi.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy xoang mũi chính mình đã không thể đầy đủ hô hấp, đầu cô càng ngày càng choáng váng, cũng không biết rốt cuộc là vì Trình Chi Ngôn hôn hay là vì thiếu khí...
Ngay tại lúc cô cảm thấy chính mình sắp ngất đi, Trình Chi Ngôn rốt cục kết thúc cái hôn này.
Tiểu Thỏ mặt dán tại trên lồng ngực của anh, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, cách áo sơmi trắng mỏng nhạt chỉ cảm thấy tim của anh đập nhanh kinh người.
Trình Chi Ngôn đem cằm chính mình đặt trên đầu Tiểu Thỏ, cánh tay đôi thon dài hữu lực ôm chặt cô.
Bất quá là một cái nụ hôn vô cùng đơn giản vậy mà làm cho anh có chút khống chế không nổi chính mình.
Rốt cuộc lại vẫn là vì lâu lắm không gặp sao...
Tiểu Thỏ liền rúc vào trong lòng Trình Chi Ngôn như vậy, an tĩnh rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh thanh tú đẹp trai, đỏ mặt nói: "Cái kia..."
Nhưng mà ngộ nhỡ một lát có người tới gõ cửa a...
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ nghĩ lung tung, Trình Chi Ngôn đã yên lặng cúi đầu xuống hôn cánh môi phấn nộn của cô.
Đã nửa tháng không có đụng chạm cánh môi, mềm, ấm áp, mang theo vị sữa riêng biệt trên người cô, quanh quẩn giữa răng môi của anh.
Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn, nhìn gương mặt tuấn tú Trình Chi Ngôn đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, trái tim nhỏ nhất thời khẩn trương "Phù phù phù phù" thẳng nhảy dựng lên.
Trình Chi Ngôn gần gũi nhìn cô, lông mi của cô thật dài, cong cong, trong nháy mắt theo động tác cô chớp, trong ánh mắt cô tràn ngập ngạc nhiên, khiếp sợ, lo lắng.
Trình Chi Ngôn cúi đầu nở nụ cười một tiếng, ngón tay thon dài nắm chiếc cằm thon của cô, môi mỏng nhẹ nhàng mà vuốt ve trên bờ môi của cô, đầu lưỡi miêu tả hình dạng môi cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy hơi thở chính mình trong lúc đó toàn bộ đều là hơi thở trong veo mà lạnh lùng riêng biệt trên người Trình Chi Ngôn, không biết vì sao, rõ ràng đã nhìn anh nhiều năm như vậy, nhưng mà nhìn anh trước mắt vậy mà làm cho cô cảm thấy hết sức xinh đẹp, hết sức hấp dẫn.
Dùng cái từ gì để hình dung anh a...
Đầu Tiểu Thỏ có chút choáng váng nghĩ, đại khái là... Yêu nghiệt đi??
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng, chính là yêu nghiệt...
Rõ ràng trong ngày thường nhìn đặc biệt đứng đắn, cười rộ lên vô cùng ôn nhu, lúc hôn cô giống như tuyệt thế yêu nghiệt, liền ngay cả trong đôi mắt trong suốt đều đã tách ra ánh sáng dụ hoặc.
Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình không thể nhìn chằm chằm vào anh như vậy.... Nếu không nghe lời nhất định sẽ mất tâm.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ khẩn trương đem ánh mắt đóng lại.
Ánh mắt Trình Chi Ngôn thâm trầm nhìn cô, mắt thấy cô đem ánh mắt nhắm lại, lưỡi trắng mịn rốt cục ngựa quen đường cũ cạy mở cánh môi của cô, thăm dò vào trong miệng cô.
"Uh`m..." Tiểu Thỏ cực kỳ nghiêm túc đáp lại nụ hôn Trình Chi Ngôn.
Cái hôn này cùng nụ hôn lúc trước đều đã không giống nhau.
Tựa hồ... Đặc biệt ôn nhu, đặc biệt lâu dài??
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trái tim mình "Bùm bùm" càng không ngừng nhảy, tốc độ nhanh cơ hồ muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.
Cánh tay mảnh khảnh nhịn không được vòng trên cổ thon dài Trình Chi Ngôn, ôm chặt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tác như vậy làm cho ánh mắt Trình Chi Ngôn nháy mắt lại thâm sâu.
Cánh tay vòng eo nhỏ mảnh của cô hơi hơi dùng lực, đem cả người cô hướng tới chính mình một chút.
Tư thế như vậy làm cho nụ hôn giữa bọn họ nháy mắt thêm sâu sắc rồi.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy xoang mũi chính mình đã không thể đầy đủ hô hấp, đầu cô càng ngày càng choáng váng, cũng không biết rốt cuộc là vì Trình Chi Ngôn hôn hay là vì thiếu khí...
Ngay tại lúc cô cảm thấy chính mình sắp ngất đi, Trình Chi Ngôn rốt cục kết thúc cái hôn này.
Tiểu Thỏ mặt dán tại trên lồng ngực của anh, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, cách áo sơmi trắng mỏng nhạt chỉ cảm thấy tim của anh đập nhanh kinh người.
Trình Chi Ngôn đem cằm chính mình đặt trên đầu Tiểu Thỏ, cánh tay đôi thon dài hữu lực ôm chặt cô.
Bất quá là một cái nụ hôn vô cùng đơn giản vậy mà làm cho anh có chút khống chế không nổi chính mình.
Rốt cuộc lại vẫn là vì lâu lắm không gặp sao...
Tiểu Thỏ liền rúc vào trong lòng Trình Chi Ngôn như vậy, an tĩnh rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh thanh tú đẹp trai, đỏ mặt nói: "Cái kia..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro