Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Anh ôn nhu nhất 7
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Sau đó, lưu lại nụ hôn nhỏ vụn ở trên vành tai của cô.
Lọn tóc mềm mại của anh nhẹ nhàng xẹt qua gò má của cô, hơn nữa hô hấp ôn nhu của anh phun ở bên tai cô, Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt đầu, giọng nói yếu ớt nói: "Đừng nha... Đừng như vậy."
"Đừng loại nào??" Giọng nói Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dễ nghe mang theo một tia mê hoặc, chậm rãi, uốn lượn chui vào trong tai cô.
"Liền... đừng như vậy, nhanh để em đứng lên..." Tiểu Thỏ vừa nói vừa nhịn không được cúi đầu hừ một tiếng.
"Ừm..." Trình Chi Ngôn cúi đầu đáp một tiếng, xem như bày tỏ chính mình nghe được, nhưng không có bất kỳ ý tứ nào dể cho cô đứng lên.
Anh vẫn phủ ở trên người cô, hơn nữa hôn nhỏ vụn dọc theo bên tai cô, liên tục lan tràn về phía cổ, xương quai xanh.
Tiểu Thỏ cảm giác trong thân thể mình giống như có một ngọn lửa nhỏ đang từ từ bị điểm đốt, lần trước anh thong thả lại ôn nhu hôn cô như thế, tựa hồ là chuyện lúc tựu trường.
"Đừng..." Tiểu Thỏ nghe tiếng nói ong ong ngoài cửa, trên lưng còn có cọc gỗ cấn cứng rắn trên bàn kia, dưới loại tình cảnh này, trong lòng cô càng phát ra căng thẳng, thân thể lại càng là mẫn cảm.Tay kia của Trình Chi Ngôn lần nữa thăm dò vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay trắng mịn ở trên da thịt cô chậm rãi lan tràn, tiếp theo, đến ngực cô lần nữa,
Tiểu Thỏ chỉ cảm giác một lòng mình đã nhảy vọt lên cổ họng.
"Anh nước chanh..." Cô cúi đầu hô tên anh, trong giọng nói mang theo một tia cầu xin đáng thương.
"Ừ." Cánh môi Trình Chi Ngôn đã đến trên xương quai xanh của cô, ở chỗ đó tinh tế mài nhẵn.
Tiểu Thỏ nhịn không được muốn hừ ra tiếng, nhưng lại sít sao ngậm miệng, lý trí nhắc nhở lấy cô, bên trong này còn là phòng làm việc Trình Chi Ngôn.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Thỏ đột nhiên thập phần hối hận đi theo anh về công ty, sớm biết vậy, cô liền ngoan ngoãn ở nhà chờ anh thì tốt rồi...
Hết lần này tới lần khác cô càng lo lắng cái gì, thì cái đó liền càng tới.
"Cốc cốc cốc" vài tiếng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên ở bên tai bọn họ, ngay sau đó một giọng nam vang lên ở bên ngoài: "Trình tổng, cơ cấu trình tự chính tôi đã viết xong, ngài có muốn đến nhìn một chút hay không."
Sau đó, lưu lại nụ hôn nhỏ vụn ở trên vành tai của cô.
Lọn tóc mềm mại của anh nhẹ nhàng xẹt qua gò má của cô, hơn nữa hô hấp ôn nhu của anh phun ở bên tai cô, Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt đầu, giọng nói yếu ớt nói: "Đừng nha... Đừng như vậy."
"Đừng loại nào??" Giọng nói Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dễ nghe mang theo một tia mê hoặc, chậm rãi, uốn lượn chui vào trong tai cô.
"Liền... đừng như vậy, nhanh để em đứng lên..." Tiểu Thỏ vừa nói vừa nhịn không được cúi đầu hừ một tiếng.
"Ừm..." Trình Chi Ngôn cúi đầu đáp một tiếng, xem như bày tỏ chính mình nghe được, nhưng không có bất kỳ ý tứ nào dể cho cô đứng lên.
Anh vẫn phủ ở trên người cô, hơn nữa hôn nhỏ vụn dọc theo bên tai cô, liên tục lan tràn về phía cổ, xương quai xanh.
Tiểu Thỏ cảm giác trong thân thể mình giống như có một ngọn lửa nhỏ đang từ từ bị điểm đốt, lần trước anh thong thả lại ôn nhu hôn cô như thế, tựa hồ là chuyện lúc tựu trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng..." Tiểu Thỏ nghe tiếng nói ong ong ngoài cửa, trên lưng còn có cọc gỗ cấn cứng rắn trên bàn kia, dưới loại tình cảnh này, trong lòng cô càng phát ra căng thẳng, thân thể lại càng là mẫn cảm.Tay kia của Trình Chi Ngôn lần nữa thăm dò vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay trắng mịn ở trên da thịt cô chậm rãi lan tràn, tiếp theo, đến ngực cô lần nữa,
Tiểu Thỏ chỉ cảm giác một lòng mình đã nhảy vọt lên cổ họng.
"Anh nước chanh..." Cô cúi đầu hô tên anh, trong giọng nói mang theo một tia cầu xin đáng thương.
"Ừ." Cánh môi Trình Chi Ngôn đã đến trên xương quai xanh của cô, ở chỗ đó tinh tế mài nhẵn.
Tiểu Thỏ nhịn không được muốn hừ ra tiếng, nhưng lại sít sao ngậm miệng, lý trí nhắc nhở lấy cô, bên trong này còn là phòng làm việc Trình Chi Ngôn.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Thỏ đột nhiên thập phần hối hận đi theo anh về công ty, sớm biết vậy, cô liền ngoan ngoãn ở nhà chờ anh thì tốt rồi...
Hết lần này tới lần khác cô càng lo lắng cái gì, thì cái đó liền càng tới.
"Cốc cốc cốc" vài tiếng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên ở bên tai bọn họ, ngay sau đó một giọng nam vang lên ở bên ngoài: "Trình tổng, cơ cấu trình tự chính tôi đã viết xong, ngài có muốn đến nhìn một chút hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro