Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Anh ôn nhu nhất

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

" Vâng...." Tiểu Thỏ cái hiểu cái không liền gật gật đầu, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn rất lâu, đột nhiên vươn tay ra ôm cổ của anh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của mình cọ xát ở trên cổ của anh, giọng nói mềm dẻo nói: " Em thích anh nước chanh nhất..."

Gương mặt cô mềm mại, mũm mĩm, lọn tóc mềm mại của cô cọ trên cổ của anh làm cho anh cảm thấy có một chút ngứa.

Trình Chi Ngôn cười cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô: " Có phải bởi vì em thích anh nhất cho nên cảm thấy anh nói gì cũng đều đúng hay không?"

" Vâng... Nhưng mà anh nước chanh nói vốn là đúng a." Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Anh xem, từ nhỏ đến lớn em đều cực kỳ nghe lời anh nói."

" Em xác định?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô nói: " Anh để cho em một mình ngủ, vì sao em không nghe lời anh nói?"

" Ai nha... Chuyện này, không có phân đúng sai...." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, vội vàng rụt cánh tay ôm cổ anh trở về, cúi đầu phẫn nộ nói: " Lại nói bây giờ em ngủ đã thành thật rất nhiều, lại không có sờ loạn khắp nơi trên mặt anh rồi."

" Em a..."

Trình Chi Ngôn cười cười lắc đầu, đứng dậy đi trở về bên cạnh xe đạp của mình, đẩy xe quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ hỏi: " Đi thôi?"

" Vâng!" Tiểu Thỏ vừa nhảy vừa nhún ngồi phía sau xe đạp của anh.

Buổi tối lúc sắp ngủ.

Tiểu Thỏ ôm chăn mơ mơ màng màng ngủ ở trên giường lớn Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi: " Anh nước chanh, tại sao anh vẫn chưa ngủ a?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Chi Ngôn ngồi ở trước bàn sách sau khi nghe thấy Tiểu Thỏ nói hơi hơi xoay người, đôi mắt trong suốt có chút buồn cười nhìn cô nói: " Em không phải từ bảy giờ rưỡi đã bắt đầu nói em mệt sao, vì sao hiện tại đã tám giờ rưỡi em còn chưa ngủ?"

" Bởi vì anh còn chưa đi ngủ cùng em..." Tiểu Thỏ chuyển người lại nằm úp sấp ở trên giường, đôi mắt ngập nước mang theo tràn đầy bối rối nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Tại sao hiện tại anh đều ngủ trễ như vậy?"

Trình Chi Ngôn để bút bi trong tay xuống, ngồi ở trên ghế duỗi thắt lưng, sau đó có chút bất đắc dĩ trả lời: " Tiểu Thỏ, anh đã lên Sơ Tam rồi."

" Vâng... Cho nên?"

" Tháng sáu sang năm phải thi." Trình Chi Ngôn đứng dậy, ngồi ở bên giường, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: " Thực ra trường học quy định, học sinh Sơ Tam nhất định phải ở lớp tự học buổi tối, chính là bởi vì thành tích của anh tốt, chủ nhiệm lớp mới đồng ý anh không cần ở trên lớp."

" Tự học buổi tối là cái gì?"

" Chính là buổi tối cũng cần phải đi học ở trong trường học." Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, giọng nói ôn nhu nói: " Anh Hạ Phong của em, còn có tên Dương Giai Di đáng ghét kia, hiện tại bọn họ đều ngồi chồm hổm ở bên trong phòng học của trường học."

" Sau này em lên sơ trung cũng phải đi học buổi tối như vậy?" Tiểu Thỏ ngáp một cái lo lắng hỏi: " Nhưng mà em vừa đến tám giờ liền cảm thấy buồn ngủ, ngộ nhỡ sau này em lên sơ trung, lúc tự học buổi tối buồn ngủ thì làm sao bây giờ?"

" Sẽ không, đến lúc đó em đã trưởng thành, liền không cần thời gian ngủ nhiều như bây giờ." Trình Chi Ngôn cười cười, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt nhăn giống như con cún, đưa tay vỗ vỗ chăn của cô nói: " Anh ru em ngủ trước được không?"

" Được!"

Tiểu Thỏ vừa nghe đến những lời này vội vàng xoay người một cái, ngoan ngoãn nằm trên gối đầu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0