Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 720
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trong nháy mắt đó, Trình Chi Ngôn đột nhiên có một loại kích thích nghĩ muốn đem Tiểu Thỏ đánh ngất xỉu.
"Chúng ta đi trước rồi." Trình Chi Ngôn bỏ lại những lời này liền trực tiếp ôm Tiểu Thỏ hướng tới bên ngoài phòng đi đến.
"Tạm biệt Lão Đại." Tất cả các nam sinh ở đây hết sức ăn ý nhìn theo bọn họ rời khỏi.
"Đúng rồi, lão Đại, muốn tìm người thay mặt điều khiển sao??" Trương Vũ Phi mắt thấy bóng dáng bọn họ sắp đi đến cửa phòng được bao vội vàng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi một câu.
"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một phen, lại quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đôi mắt lấp lánh trong lồng ngực mình, thở dài một hơi nói: "Tìm đi."
"Được rồi, Tiểu Đinh, mau gọi điện thoại cho người thay mặt điều khiển, đưa lão Đại trở về." Trương Vũ Phi lập tức quay đầu nhìn về Đinh Tiểu Nhiễm nói.
Đinh Tiểu Nhiễm có chút buồn bực nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, chần chờ một phen, vẫn lại là lục điện thoại di động từ trong túi ra, tìm đến dãy số người thay mặt điều khiển sau đó gọi.
Chốc lát nhân viên điều khiển liền đã ở dưới lầu chờ bọn họ rồi.
Trình Chi Ngôn phất phất tay cùng đám bạn kia, trước Tiểu Thỏ mở miệng đề nghị vội vàng xuống rồi.
May mà bây giờ Tiểu Thỏ uống đến rượu trắng có chút cao, sau khi lên xe không bao lâu cô liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ trong lồng ngực mình, trên da thịt trắng nõn như ngọc của cô bởi vì uống rượu mà hiện ra hai đóa nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt ngày thường ngập nước giờ phút này nhắm chặt, lông mi dài dài nhẹ nhàng run rẩy giống như vỗ vội cánh bươm buớm vỗ vội cánh, cái mũi của cô xinh xắn ngay thẳng, cái miệng đỏ hồng bởi vì đang ngủ mà hơi hơi mở ra hô hấp trong lúc đó, có nhàn nhạt mùi rượu truyền ra.
Mặc dù bây giờ là bởi vì nguyên nhân chính mình mới khiến cho Tiểu Thỏ uống rượu, nhưng mà Trình Chi Ngôn nhìn gương mặt đang ngủ say sưa kia của Tiểu Thỏ vẫn lại là nhịn không được có chút lo lắng, ngộ nhỡ người này sau này uống rượu mà chính mình cũng không ở đây, nên làm cái gì bây giờ...Cô có thể đem cái nam sinh khác ngộ nhận là chính mình hay không....
Thở dài một hơi, Trình Chi Ngôn cảm thấy sau này chỉ có thể nghiêm lệnh cấm Tiểu Thỏ uống rượu.
Xe chạy đến nhà trọ Trình Chi Ngôn thuê, nhân viên điều khiển giúp bọn họ dừng xe, sau đó thu phí điều khiển liền rời đi rồi.
Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ đã mê man lập tức đi vào nhà trọ.
Trở về trong nhà, anh thật cẩn thận đặt Tiểu Thỏ trên giường lớn của mình, cũng cởi áo khoác cùng cô ngủ trưa.
Này ngủ, liền ngủ thẳng mặt trời xuống núi.
Trình Chi Ngôn tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã dần dần xuống, anh quay đầu nhìn Tiểu Thỏ hai mắt nhắm nghiền, đang do dự muốn đem cô làm cho tỉnh ngủ hay không Tiểu Thỏ vậy mà chậm rãi mở mắt.
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt một lúc lâu, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Trình Chi Ngôn bên cạnh kỳ quái nói: "Đây là chỗ nào a??"
"Em tỉnh??" Trình Chi Ngôn chống cánh tay ngồi xuống, đưa tay xoa bóp đôi má nhục đô đô của Tiểu Thỏ nói: "Đây là nhà trọ anh thuê."
" Chỗ anh thuê??" Tiểu Thỏ xoa xoa đầu còn có chút choáng váng, ngồi dậy nhìn xung quanh bốn phía một phen.
Hiện tại cô đang ở vị trí hẳn là phòng ngủ gian nhà trọ, xung quanh tường trắng, một cái giường, một cái tủ quần áo, còn có một ghế sofa, cái khác đều không có rồi.
Diện tích phòng ngủ không tính quá lớn, nhưng mà để mấy thứ như vậy, nhất thời có vẻ trống trơn.
Trong nháy mắt đó, Trình Chi Ngôn đột nhiên có một loại kích thích nghĩ muốn đem Tiểu Thỏ đánh ngất xỉu.
"Chúng ta đi trước rồi." Trình Chi Ngôn bỏ lại những lời này liền trực tiếp ôm Tiểu Thỏ hướng tới bên ngoài phòng đi đến.
"Tạm biệt Lão Đại." Tất cả các nam sinh ở đây hết sức ăn ý nhìn theo bọn họ rời khỏi.
"Đúng rồi, lão Đại, muốn tìm người thay mặt điều khiển sao??" Trương Vũ Phi mắt thấy bóng dáng bọn họ sắp đi đến cửa phòng được bao vội vàng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi một câu.
"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một phen, lại quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đôi mắt lấp lánh trong lồng ngực mình, thở dài một hơi nói: "Tìm đi."
"Được rồi, Tiểu Đinh, mau gọi điện thoại cho người thay mặt điều khiển, đưa lão Đại trở về." Trương Vũ Phi lập tức quay đầu nhìn về Đinh Tiểu Nhiễm nói.
Đinh Tiểu Nhiễm có chút buồn bực nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, chần chờ một phen, vẫn lại là lục điện thoại di động từ trong túi ra, tìm đến dãy số người thay mặt điều khiển sau đó gọi.
Chốc lát nhân viên điều khiển liền đã ở dưới lầu chờ bọn họ rồi.
Trình Chi Ngôn phất phất tay cùng đám bạn kia, trước Tiểu Thỏ mở miệng đề nghị vội vàng xuống rồi.
May mà bây giờ Tiểu Thỏ uống đến rượu trắng có chút cao, sau khi lên xe không bao lâu cô liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ trong lồng ngực mình, trên da thịt trắng nõn như ngọc của cô bởi vì uống rượu mà hiện ra hai đóa nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt ngày thường ngập nước giờ phút này nhắm chặt, lông mi dài dài nhẹ nhàng run rẩy giống như vỗ vội cánh bươm buớm vỗ vội cánh, cái mũi của cô xinh xắn ngay thẳng, cái miệng đỏ hồng bởi vì đang ngủ mà hơi hơi mở ra hô hấp trong lúc đó, có nhàn nhạt mùi rượu truyền ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù bây giờ là bởi vì nguyên nhân chính mình mới khiến cho Tiểu Thỏ uống rượu, nhưng mà Trình Chi Ngôn nhìn gương mặt đang ngủ say sưa kia của Tiểu Thỏ vẫn lại là nhịn không được có chút lo lắng, ngộ nhỡ người này sau này uống rượu mà chính mình cũng không ở đây, nên làm cái gì bây giờ...Cô có thể đem cái nam sinh khác ngộ nhận là chính mình hay không....
Thở dài một hơi, Trình Chi Ngôn cảm thấy sau này chỉ có thể nghiêm lệnh cấm Tiểu Thỏ uống rượu.
Xe chạy đến nhà trọ Trình Chi Ngôn thuê, nhân viên điều khiển giúp bọn họ dừng xe, sau đó thu phí điều khiển liền rời đi rồi.
Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ đã mê man lập tức đi vào nhà trọ.
Trở về trong nhà, anh thật cẩn thận đặt Tiểu Thỏ trên giường lớn của mình, cũng cởi áo khoác cùng cô ngủ trưa.
Này ngủ, liền ngủ thẳng mặt trời xuống núi.
Trình Chi Ngôn tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã dần dần xuống, anh quay đầu nhìn Tiểu Thỏ hai mắt nhắm nghiền, đang do dự muốn đem cô làm cho tỉnh ngủ hay không Tiểu Thỏ vậy mà chậm rãi mở mắt.
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt một lúc lâu, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Trình Chi Ngôn bên cạnh kỳ quái nói: "Đây là chỗ nào a??"
"Em tỉnh??" Trình Chi Ngôn chống cánh tay ngồi xuống, đưa tay xoa bóp đôi má nhục đô đô của Tiểu Thỏ nói: "Đây là nhà trọ anh thuê."
" Chỗ anh thuê??" Tiểu Thỏ xoa xoa đầu còn có chút choáng váng, ngồi dậy nhìn xung quanh bốn phía một phen.
Hiện tại cô đang ở vị trí hẳn là phòng ngủ gian nhà trọ, xung quanh tường trắng, một cái giường, một cái tủ quần áo, còn có một ghế sofa, cái khác đều không có rồi.
Diện tích phòng ngủ không tính quá lớn, nhưng mà để mấy thứ như vậy, nhất thời có vẻ trống trơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro