Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Có anh ở đây
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Nhưng còn lần này, cô đã lớn như thế, lúc đối mặt với tử vong lần nữa,
liền cảm thấy trong lòng có một loại đau nhức tê tâm liệt phế.
Loại đau này, không thể mở miệng, cũng không thể nói cho người khác nghe.
Đây là lần đầu tiên của cô, thật sự rõ ràng cảm giác được, hóa ra một sinh mạng là yếu ớt như vậy, chỉ trong chốc lát, có thể biến mất trên thế giới này.
Thời tiết đã sớm tiến vào ngày đông giá rét, huống chi giờ phút này vẫn là tháng rét lạnh nhất trong ngày đông.
Tiểu Thỏ đứng ở trước bia mộ một hồi lâu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mịn bị gió rét thổi trúng đến đỏ rừng rực, tay chân cũng lạnh như băng.
Nhưng ngoại trừ đứng ở chỗ này, cô không nghĩ ra biện pháp khác, để đền bù những thòi gian cô không làm bạn với bà ngoại khi còn sống.
Không biết rõ thời gian đã qua bao lâu, cho đến khi một thân ảnh vội vã đi về phía cô, sau đó bỗng chốc ôm cô vào trong ngực.
Hơi thở lạnh lùng trong không khí kia, tựa hồ trong nháy mắt liền bị ngăn cách, một trận hơi thở quen thuộc mà ấm áp sít sao vờn quanh cô.
"Em đứng ở chỗ này bao lâu rồi??" Một đạo giọng nói quen thuộc mà ôn nhu vang lên ở bên tai của cô.
Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, sau đó vô thức rụt cổ một cái, chui chui vào trong vòng tay ấm áp của anh, lúc này mới thấp giọng nói: "Em cũng không biết..."
"Thời tiết lạnh như vậy, em liền đứng ở trong khu nghĩa trang rừng núi hoang vắng này, có phải em cố ý nghĩ đông lạnh cảm mạo chính mình không??" Trình Chi Ngôn duỗi tay, xoay thân thể Tiểu Thỏ lại, một đôi mắt tĩnh mịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đông cứng đến đỏ bừng của cô, nhíu lông mày lại có chút tức giận hỏi.
"Em..." Tiểu Thỏ hít mũi một cái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Chi Ngôn trước mắt, nhịn không được mắt ửng hồng, nước mắt lộp độp liền rớt xuống.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng nướ mắt rơi lã chã của cô, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó khoác bả vai của cô, nửa kéo nửa ôm đẩy cô hướng tới cửa lớn nghĩa trang.
Loại đau này, không thể mở miệng, cũng không thể nói cho người khác nghe.
Đây là lần đầu tiên của cô, thật sự rõ ràng cảm giác được, hóa ra một sinh mạng là yếu ớt như vậy, chỉ trong chốc lát, có thể biến mất trên thế giới này.
Thời tiết đã sớm tiến vào ngày đông giá rét, huống chi giờ phút này vẫn là tháng rét lạnh nhất trong ngày đông.
Tiểu Thỏ đứng ở trước bia mộ một hồi lâu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mịn bị gió rét thổi trúng đến đỏ rừng rực, tay chân cũng lạnh như băng.
Nhưng ngoại trừ đứng ở chỗ này, cô không nghĩ ra biện pháp khác, để đền bù những thòi gian cô không làm bạn với bà ngoại khi còn sống.
Không biết rõ thời gian đã qua bao lâu, cho đến khi một thân ảnh vội vã đi về phía cô, sau đó bỗng chốc ôm cô vào trong ngực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơi thở lạnh lùng trong không khí kia, tựa hồ trong nháy mắt liền bị ngăn cách, một trận hơi thở quen thuộc mà ấm áp sít sao vờn quanh cô.
"Em đứng ở chỗ này bao lâu rồi??" Một đạo giọng nói quen thuộc mà ôn nhu vang lên ở bên tai của cô.
Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, sau đó vô thức rụt cổ một cái, chui chui vào trong vòng tay ấm áp của anh, lúc này mới thấp giọng nói: "Em cũng không biết..."
"Thời tiết lạnh như vậy, em liền đứng ở trong khu nghĩa trang rừng núi hoang vắng này, có phải em cố ý nghĩ đông lạnh cảm mạo chính mình không??" Trình Chi Ngôn duỗi tay, xoay thân thể Tiểu Thỏ lại, một đôi mắt tĩnh mịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đông cứng đến đỏ bừng của cô, nhíu lông mày lại có chút tức giận hỏi.
"Em..." Tiểu Thỏ hít mũi một cái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Chi Ngôn trước mắt, nhịn không được mắt ửng hồng, nước mắt lộp độp liền rớt xuống.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng nướ mắt rơi lã chã của cô, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó khoác bả vai của cô, nửa kéo nửa ôm đẩy cô hướng tới cửa lớn nghĩa trang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro