Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Cô cùng nhà của anh 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn xếp hàng phía sau bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh hỉ.
Tiểu Thỏ không tự chủ được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái nữ sinh buộc đuôi ngựa, mặc toàn thân bộ đồ công sở, đang vẻ mặt kinh hỉ nhìn bọn họ.
Trình Chi Ngôn cũng quay đầu lại, theo ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn người nữ sinh kia, trong nháy mắt hơi run sợ một phen, sau đó cười cười, thấp giọng nói: "Diệp Hân, đã lâu không gặp."
" Đúng nha, đã lâu không gặp, có hơn hai năm thôi??" Cái nữ sinh gọi Diệp Hân kia vẻ mặt tươi cười đi đến phía trước bọn họ, thanh âm thanh thúy nói: "Trình lớp trưởng vẫn lại là đẹp trai như vậy a."
"Cảm ơn, Diệp bí thư chi bộ trái lại càng xinh đẹp so với ngày xưa rồi." Trình Chi Ngôn mỉm cười, không dấu vết khen tặng trở về.
"Ha ha ha, quá khen quá khen!" Diệp Hân cười hì hì thăm dò nhìn thoáng qua xe đẩy hàng hai người bọn họ, lại đem ánh mắt đánh giá một vòng trên người Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi: "Tới mua đồ với em gái cậu sao??"
"Không phải." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay ngăn lại bả vai gầy yếu Tiểu Thỏ, thanh âm trầm giọng nói: "Đây là bạn gái tớ."
"..."Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn tươi cười trên mặt nữ sinh tên là Diệp Hân trước mắt nháy mắt cứng đờ, sau đó vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc: "Tớ đi!! Đây là bạn gái cậu?? Nhìn thật nhỏ, còn đang học cao trung sao, Trình lớp trưởng, cậu đây là trâu già gặm cỏ non a. Cậu có biết quốc gia của nước ta có pháp luật bảo vệ vị thành niên hay không??"
"Tôi đã trưởng thành rồi..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, đối với vấn đề cô có trưởng thành hay không này, cô thủy chung là canh cánh trong lòng.
"Uh`m, cô nhỏ hơn so với tớ bảy tuổi." Khó có được lúc Trình Chi Ngôn nguyện ý nói chuyện phiếm cùng người, hướng tới Diệp Hân cười cười, tiếp tục nói: "Người này năm nay lên Đại Nhất, ngay tại trường học chúng ta, tớ đưa cô báo danh."
"Oa! Em gái rất lợi hại a!!" Diệp Hân cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ vươn tay đi ra nói: "Chị gọi là Diệp Hân, là bạn cùng lớp đại học bạn trai em, trước kia cậu ấy là lớp trưởng, chị là bí thư chi bộ đoàn, hai người chúng ta coi như là Hắc Bạch Song Sát."
"Xin chào, em là Bạch Tiểu Thỏ." Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay cùng cô cầm, sau đó kỳ quái nói: "Hắc Bạch Song Sát là cái gì??"
"Ha ha ha..." Diệp Hân có chút xấu hổ nhìn Tiểu Thỏ nói: "Kỳ thật lúc học đại học làn da chị cực kỳ đen, sau đó lớp trưởng Trình lại là cái loại phơi nắng như thế nào đều đã cực kỳ trắng này, cho nên lúc hai người chúng ta đi cùng một chỗ, lúc nào cũng có người trêu chọc, nói chúng ta là Hắc Bạch Song Sát."
"Phốc." Tiểu Thỏ nhịn không được bật cười, cô nhìn Diệp Hân trước mắt, kỳ thật làn da của cô một chút cũng không đen, ngược lại còn có một chút trắng như phấn, trên mặt đã không có lốm đốm bệnh đậu mùa, nhìn phi thường mềm nhẵn, thật sự là khó có thể tưởng tượng thời điểm trước kia cô học đại học đen thành cái dạng gì mới có thể bị tên là Hắc Bạch Song Sát.
"Thật sự, đặc biệt mới vừa quân huấn xong, lúc chị về nhà mẹ chị hoảng sợ, còn tưởng rằng chị đi Châu Phi một chuyến a." Diệp Hân cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Sau đó bốn năm đại học, chị nhất định bảo trì cái nhan sắc kia, ai nha, cái thời điểm tuổi trẻ kia sao, lại không chú ý bảo vệ ẩm ướt lại không chú ý phòng nắng gì gì đó, mùa hè cũng không bôi cái gì, ngay cả ô dù cũng không mang ra cửa, hiện tại nhớ tới cảm thấy lúc ấy cũng là cực kỳ dũng mãnh a..."
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn xếp hàng phía sau bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh hỉ.
Tiểu Thỏ không tự chủ được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái nữ sinh buộc đuôi ngựa, mặc toàn thân bộ đồ công sở, đang vẻ mặt kinh hỉ nhìn bọn họ.
Trình Chi Ngôn cũng quay đầu lại, theo ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn người nữ sinh kia, trong nháy mắt hơi run sợ một phen, sau đó cười cười, thấp giọng nói: "Diệp Hân, đã lâu không gặp."
" Đúng nha, đã lâu không gặp, có hơn hai năm thôi??" Cái nữ sinh gọi Diệp Hân kia vẻ mặt tươi cười đi đến phía trước bọn họ, thanh âm thanh thúy nói: "Trình lớp trưởng vẫn lại là đẹp trai như vậy a."
"Cảm ơn, Diệp bí thư chi bộ trái lại càng xinh đẹp so với ngày xưa rồi." Trình Chi Ngôn mỉm cười, không dấu vết khen tặng trở về.
"Ha ha ha, quá khen quá khen!" Diệp Hân cười hì hì thăm dò nhìn thoáng qua xe đẩy hàng hai người bọn họ, lại đem ánh mắt đánh giá một vòng trên người Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi: "Tới mua đồ với em gái cậu sao??"
"Không phải." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay ngăn lại bả vai gầy yếu Tiểu Thỏ, thanh âm trầm giọng nói: "Đây là bạn gái tớ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn tươi cười trên mặt nữ sinh tên là Diệp Hân trước mắt nháy mắt cứng đờ, sau đó vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc: "Tớ đi!! Đây là bạn gái cậu?? Nhìn thật nhỏ, còn đang học cao trung sao, Trình lớp trưởng, cậu đây là trâu già gặm cỏ non a. Cậu có biết quốc gia của nước ta có pháp luật bảo vệ vị thành niên hay không??"
"Tôi đã trưởng thành rồi..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, đối với vấn đề cô có trưởng thành hay không này, cô thủy chung là canh cánh trong lòng.
"Uh`m, cô nhỏ hơn so với tớ bảy tuổi." Khó có được lúc Trình Chi Ngôn nguyện ý nói chuyện phiếm cùng người, hướng tới Diệp Hân cười cười, tiếp tục nói: "Người này năm nay lên Đại Nhất, ngay tại trường học chúng ta, tớ đưa cô báo danh."
"Oa! Em gái rất lợi hại a!!" Diệp Hân cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ vươn tay đi ra nói: "Chị gọi là Diệp Hân, là bạn cùng lớp đại học bạn trai em, trước kia cậu ấy là lớp trưởng, chị là bí thư chi bộ đoàn, hai người chúng ta coi như là Hắc Bạch Song Sát."
"Xin chào, em là Bạch Tiểu Thỏ." Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay cùng cô cầm, sau đó kỳ quái nói: "Hắc Bạch Song Sát là cái gì??"
"Ha ha ha..." Diệp Hân có chút xấu hổ nhìn Tiểu Thỏ nói: "Kỳ thật lúc học đại học làn da chị cực kỳ đen, sau đó lớp trưởng Trình lại là cái loại phơi nắng như thế nào đều đã cực kỳ trắng này, cho nên lúc hai người chúng ta đi cùng một chỗ, lúc nào cũng có người trêu chọc, nói chúng ta là Hắc Bạch Song Sát."
"Phốc." Tiểu Thỏ nhịn không được bật cười, cô nhìn Diệp Hân trước mắt, kỳ thật làn da của cô một chút cũng không đen, ngược lại còn có một chút trắng như phấn, trên mặt đã không có lốm đốm bệnh đậu mùa, nhìn phi thường mềm nhẵn, thật sự là khó có thể tưởng tượng thời điểm trước kia cô học đại học đen thành cái dạng gì mới có thể bị tên là Hắc Bạch Song Sát.
"Thật sự, đặc biệt mới vừa quân huấn xong, lúc chị về nhà mẹ chị hoảng sợ, còn tưởng rằng chị đi Châu Phi một chuyến a." Diệp Hân cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Sau đó bốn năm đại học, chị nhất định bảo trì cái nhan sắc kia, ai nha, cái thời điểm tuổi trẻ kia sao, lại không chú ý bảo vệ ẩm ướt lại không chú ý phòng nắng gì gì đó, mùa hè cũng không bôi cái gì, ngay cả ô dù cũng không mang ra cửa, hiện tại nhớ tới cảm thấy lúc ấy cũng là cực kỳ dũng mãnh a..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro