Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Con là anh của em ấy (4)
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Lão Trình hơi run sợ một chút, ho nhẹ hai tiếng bưng bát cơm bát cơm lên, đôi mắt thâm thúy ngăn cách bởi mắt kính mỏng manh nhìn Trình Chi Ngôn, nghiêm túc nói: " Bởi vì con là anh, con phải làm gương cho em ấy."
" Con đã làm tấm gương rồi, em ấy không học theo con thì làm sao bây giờ?" Trình Chi Ngôn lườm Tiểu Thỏ đang bưng bát cơm cười trộm một cái, không cam lòng hỏi.
" Tiểu Thỏ còn nhỏ, con so đo với một đứa bé làm cái gì, lúc con lên mẫu giáo lớn không phải cũng không ăn ớt xanh sao, chờ lúc nó lớn như con, tự nhiên biết ăn ớt xanh là chuyện tốt đối với thân thể, đến lúc đó nó không phải sẽ ăn?" Lão Trình liếc Trình Chi Ngôn một cái, giữa những hàng chữ những câu đều bảo vệ Tiểu Thỏ.
"...."
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, lại mở miệng hướng lão cha mình hỏi: " Con lúc nào nói con trưởng thành muốn kết hôn với em ấy?"
Lão Trình quay đầu: " Con chưa nói qua?"
" Chưa nói qua."
" Mẹ con nói qua là được."
"........"
" Ai, các con là thế hệ con một a, chính là vì là con một cho nên mọi người đều cưng chiều các con, chiều chuộng các con, khiến các con hình thành thói quen, một chút lòng trách nhiệm cũng không có." Lão Trình bưng bát cơm, vẻ mặt lời nói thấm thía hướng Trình Chi Ngôn dạy dỗ nói.
" Ba .... Đây và lòng trách nhiệm liên quan gì đến nhau?" Trình Chi Ngôn cảm thấy mình không biết nên nói gì.
" Con xem con, từ nhỏ liền ngủ cùng Tiểu Thỏ một giường, ăn cơm ở trên một cái bàn, hôn đều đã hôn, ôm cũng đã ôm, vì sao con không biết phụ trách đối với người khác?" Lão Trình dựng râu trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói căm giận nói.
"...."
Trình Chi Ngôn vỗ trán, đột nhiên cảm thấy đầu mình đau quá.
" Con gái đáng yêu nhu thuận như Tiểu Thỏ vậy, con đi tìm chỗ nào ra, quan trọng nhất là nó lại một lòng một dạ với con.
" Em ấy biết cái gì, em ấy nhỏ như vậy." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ăn cơm, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác buồn bực: " Ba làm sao mà biết sau này lớn lên em ấy vẫn sẽ thích con, nói không chừng đến lúc đó có người càng thích hợp với em ấy xuất hiện."
" Con...." Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, muốn phản bác lại không thể nào mở miệng.
Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói trong trẻo nói: " Sẽ không, anh nước chanh, em cũng chỉ thích anh, em trưởng thành cũng chỉ thích anh!"
"...." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không nói gì.
" Được được, con xem các con, ăn ớt xanh cũng có thể thế này."
Mẹ Trình Chi Ngôn vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, giờ phút này bưng một chén canh đi ra, bà thật cẩn thận đặt chén canh ở trên bàn cơm, sau đó đưa tay cởi bỏ tạp dề trên thân mình, cười nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nói: " Tiểu Thỏ, dì nghe ba ba con nói, thứ sáu này nhà trẻ các con muốn mở đại hội thể dục thể thao thú vị sao?"
" Vâng ạ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười hì hì nhìn Chu Nguyệt nói: " Trình ba ba nói ba cùng con tham gia."
" Hai người là muốn tham gia thi đấu cái hạng mục gì sao?" Chu Nguyệt kéo ghế dựa bên cạnh lão Trình ra, ngồi xuống, thuận miệng miệng hỏi.
" Muốn! Lớp con thi đấu hạng mục là cha mẹ cõng chúng ta thi chạy, người nào đạt tới điểm cuối đầu tiên chính là người đứng đầu!" Tiểu Thỏ cao hứng phấn chấn hướng Chu Nguyệt nói.
" Phốc...." Chu Nguyệt vừa nghe thấy nhịn không được liền bật cười, bà vẻ mặt bỡn cợt nhìn cha Trình Chi Ngôn hỏi: "Lão Trình, thân thể của ông còn chạy được sao?"
Lão Trình hơi run sợ một chút, ho nhẹ hai tiếng bưng bát cơm bát cơm lên, đôi mắt thâm thúy ngăn cách bởi mắt kính mỏng manh nhìn Trình Chi Ngôn, nghiêm túc nói: " Bởi vì con là anh, con phải làm gương cho em ấy."
" Con đã làm tấm gương rồi, em ấy không học theo con thì làm sao bây giờ?" Trình Chi Ngôn lườm Tiểu Thỏ đang bưng bát cơm cười trộm một cái, không cam lòng hỏi.
" Tiểu Thỏ còn nhỏ, con so đo với một đứa bé làm cái gì, lúc con lên mẫu giáo lớn không phải cũng không ăn ớt xanh sao, chờ lúc nó lớn như con, tự nhiên biết ăn ớt xanh là chuyện tốt đối với thân thể, đến lúc đó nó không phải sẽ ăn?" Lão Trình liếc Trình Chi Ngôn một cái, giữa những hàng chữ những câu đều bảo vệ Tiểu Thỏ.
"...."
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, lại mở miệng hướng lão cha mình hỏi: " Con lúc nào nói con trưởng thành muốn kết hôn với em ấy?"
Lão Trình quay đầu: " Con chưa nói qua?"
" Chưa nói qua."
" Mẹ con nói qua là được."
"........"
" Ai, các con là thế hệ con một a, chính là vì là con một cho nên mọi người đều cưng chiều các con, chiều chuộng các con, khiến các con hình thành thói quen, một chút lòng trách nhiệm cũng không có." Lão Trình bưng bát cơm, vẻ mặt lời nói thấm thía hướng Trình Chi Ngôn dạy dỗ nói.
" Ba .... Đây và lòng trách nhiệm liên quan gì đến nhau?" Trình Chi Ngôn cảm thấy mình không biết nên nói gì.
" Con xem con, từ nhỏ liền ngủ cùng Tiểu Thỏ một giường, ăn cơm ở trên một cái bàn, hôn đều đã hôn, ôm cũng đã ôm, vì sao con không biết phụ trách đối với người khác?" Lão Trình dựng râu trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói căm giận nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...."
Trình Chi Ngôn vỗ trán, đột nhiên cảm thấy đầu mình đau quá.
" Con gái đáng yêu nhu thuận như Tiểu Thỏ vậy, con đi tìm chỗ nào ra, quan trọng nhất là nó lại một lòng một dạ với con.
" Em ấy biết cái gì, em ấy nhỏ như vậy." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ăn cơm, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác buồn bực: " Ba làm sao mà biết sau này lớn lên em ấy vẫn sẽ thích con, nói không chừng đến lúc đó có người càng thích hợp với em ấy xuất hiện."
" Con...." Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, muốn phản bác lại không thể nào mở miệng.
Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói trong trẻo nói: " Sẽ không, anh nước chanh, em cũng chỉ thích anh, em trưởng thành cũng chỉ thích anh!"
"...." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không nói gì.
" Được được, con xem các con, ăn ớt xanh cũng có thể thế này."
Mẹ Trình Chi Ngôn vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, giờ phút này bưng một chén canh đi ra, bà thật cẩn thận đặt chén canh ở trên bàn cơm, sau đó đưa tay cởi bỏ tạp dề trên thân mình, cười nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nói: " Tiểu Thỏ, dì nghe ba ba con nói, thứ sáu này nhà trẻ các con muốn mở đại hội thể dục thể thao thú vị sao?"
" Vâng ạ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười hì hì nhìn Chu Nguyệt nói: " Trình ba ba nói ba cùng con tham gia."
" Hai người là muốn tham gia thi đấu cái hạng mục gì sao?" Chu Nguyệt kéo ghế dựa bên cạnh lão Trình ra, ngồi xuống, thuận miệng miệng hỏi.
" Muốn! Lớp con thi đấu hạng mục là cha mẹ cõng chúng ta thi chạy, người nào đạt tới điểm cuối đầu tiên chính là người đứng đầu!" Tiểu Thỏ cao hứng phấn chấn hướng Chu Nguyệt nói.
" Phốc...." Chu Nguyệt vừa nghe thấy nhịn không được liền bật cười, bà vẻ mặt bỡn cợt nhìn cha Trình Chi Ngôn hỏi: "Lão Trình, thân thể của ông còn chạy được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro