Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Cùng chiến tuyến
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Ưm... Không thể tưởng được anh nước chanh cũng có chuyện không biết nha!
Tiểu Thỏ nhìn quyển sách trên tay, đắc ý hả hê nghĩ, chờ anh sau khi nước chanh huấn luyện quân sự trở về, để cô tới dạy bảo anh nước chanh một chút, cái gì tên là hôn môi ha ha!
Cứ như vậy lại qua vài ngày.
Một ngày kia lúc tan học, Tiểu Thỏ đang cúi đầu thu dọn cặp sách.
Đột nhiên bạn cùng lớp ngồi ở trước phòng học hướng tới Tiểu Thỏ la lớn: "Bạch Tiểu Thỏ! Có người tìm cậu!"
"A?" Tiểu Thỏ theo bản năng ngẩng đầu, hướng tới cửa trước phòng học nhìn qua, ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Cảnh Thần đeo cặp sách đang ở nơi đó, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm cô.
Tiểu Thỏ vội vàng thu dọn cặp sách xong, đeo lên trên bờ vai, sau đó đi đến cửa trước phòng học, hơi hơi cúi đầu nhìn Từ Cảnh Thần đứng ở cạnh mình, kỳ quái hỏi: "Oa, cậu làm sao mà biết tôi ở ngôi trường này?"
" Lần trước trước khi đi ăn cơm, ba tôi nói qua, đối phương có con gái, lớn hơn tôi bốn tuổi, cho nên tôi tính toán một cái, hiện tại cô hẳn là trên sơ nhất." Hai tay Từ Cảnh Thần đỡ quai đeo cặp sách chính mình, ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đẹp trai nhìn Tiểu Thỏ nghiêm túc nói: "Hơn nữa lần trước lúc tôi bị mấy vị nam sinh lớp học kia đánh, cô đúng lúc xuất hiện, lúc này là thời gian trường học tan học, hơn nữa cô đi bộ qua, thời gian có thể xuất hiện kề bên này cũng chỉ có một khu nhà sơ trung như vậy."
"A..." Tiểu Thỏ vẻ mặt tán thưởng nhìn Từ Cảnh Thần, gật đầu nói: "Sau đó cậu liền suy luận ra trường học tôi ở đây? Thật lợi hại! Quả thực giống như thám tử lừng danh Conan!"
"Không. . ." Từ Cảnh Thần chần chờ một chút, sau đó đưa tay chỉ chỉ cặp sách Tiểu Thỏ, bình tĩnh nói: "Quan trọng nhất là phía trên cặp sách của cô có huy hiệu trường trung học phụ thuộc Nhất Trung."
"..."
Tiểu Thỏ lập tức liền không nói gì.
Tôi đi!
Đại ca, cậu sớm một chút nói cậu là bởi vì nhìn thấy huy hiệu trường của tôi mới biết được tôi ở ngôi trường này không được sao, xả nhiều như vậy cùng tôi làm gì...
" Vậy làm sao mà cậu biết lớp tôi ở đây?" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ lại vẫn là có chút tò mò hướng tới cậu hỏi.
"Tôi tùy tiện đoán, liền vừa lúc đoán được." Từ Cảnh Thần quay đầu đi, đôi mắt nhìn cây hòe già bên ngoài hành lang, trên mặt có một chút không quá tự nhiên.
Cậu mới sẽ không nói cho Tiểu Thỏ, thực ra cậu hỏi người vài lớp mới tìm được cái lớp học cô hiện tại.
" Tiểu Thỏ, tạm biệt! Tớ đi trước!" Đường Tiểu Vũ thu dọn cặp sách xong từ bên cạnh Tiểu Thỏ đi qua, đúng lúc nhìn thấy Từ Cảnh Thần, bước chân cô ấy bước lên phía trước lập tức liền dừng lại, "Oa! Đứa bé trai thật đáng yêu, Tiểu Thỏ, em ấy là em trai cậu sao?"
" Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Từ Cảnh Thần, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt Đường Tiểu Vũ, xấu hổ cười cười không biết nên nói cái gì cho phải.
Từ Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Vũ một cái, hướng tới cô ấy nói: "Không phải, em tìm Bạch Tiểu Thỏ có việc."
" Ách...A..." Đường Tiểu Vũ ngớ ra một chút, theo bản năng liền gật gật đầu, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ cười cười liền xoay người rời khỏi.
Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Từ Cảnh Thần, trên gương mặt trắng nõn tuấn tú của cậu có chút kỳ quái, " Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
" Tới đây, đi theo tôi." Từ Cảnh Thần xoay người hướng về phía Tiểu Thỏ vẫy tay, sau đó hướng tới bên ngoài phòng học đi.
Ưm... Không thể tưởng được anh nước chanh cũng có chuyện không biết nha!
Tiểu Thỏ nhìn quyển sách trên tay, đắc ý hả hê nghĩ, chờ anh sau khi nước chanh huấn luyện quân sự trở về, để cô tới dạy bảo anh nước chanh một chút, cái gì tên là hôn môi ha ha!
Cứ như vậy lại qua vài ngày.
Một ngày kia lúc tan học, Tiểu Thỏ đang cúi đầu thu dọn cặp sách.
Đột nhiên bạn cùng lớp ngồi ở trước phòng học hướng tới Tiểu Thỏ la lớn: "Bạch Tiểu Thỏ! Có người tìm cậu!"
"A?" Tiểu Thỏ theo bản năng ngẩng đầu, hướng tới cửa trước phòng học nhìn qua, ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Cảnh Thần đeo cặp sách đang ở nơi đó, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm cô.
Tiểu Thỏ vội vàng thu dọn cặp sách xong, đeo lên trên bờ vai, sau đó đi đến cửa trước phòng học, hơi hơi cúi đầu nhìn Từ Cảnh Thần đứng ở cạnh mình, kỳ quái hỏi: "Oa, cậu làm sao mà biết tôi ở ngôi trường này?"
" Lần trước trước khi đi ăn cơm, ba tôi nói qua, đối phương có con gái, lớn hơn tôi bốn tuổi, cho nên tôi tính toán một cái, hiện tại cô hẳn là trên sơ nhất." Hai tay Từ Cảnh Thần đỡ quai đeo cặp sách chính mình, ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đẹp trai nhìn Tiểu Thỏ nghiêm túc nói: "Hơn nữa lần trước lúc tôi bị mấy vị nam sinh lớp học kia đánh, cô đúng lúc xuất hiện, lúc này là thời gian trường học tan học, hơn nữa cô đi bộ qua, thời gian có thể xuất hiện kề bên này cũng chỉ có một khu nhà sơ trung như vậy."
"A..." Tiểu Thỏ vẻ mặt tán thưởng nhìn Từ Cảnh Thần, gật đầu nói: "Sau đó cậu liền suy luận ra trường học tôi ở đây? Thật lợi hại! Quả thực giống như thám tử lừng danh Conan!"
"Không. . ." Từ Cảnh Thần chần chờ một chút, sau đó đưa tay chỉ chỉ cặp sách Tiểu Thỏ, bình tĩnh nói: "Quan trọng nhất là phía trên cặp sách của cô có huy hiệu trường trung học phụ thuộc Nhất Trung."
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thỏ lập tức liền không nói gì.
Tôi đi!
Đại ca, cậu sớm một chút nói cậu là bởi vì nhìn thấy huy hiệu trường của tôi mới biết được tôi ở ngôi trường này không được sao, xả nhiều như vậy cùng tôi làm gì...
" Vậy làm sao mà cậu biết lớp tôi ở đây?" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ lại vẫn là có chút tò mò hướng tới cậu hỏi.
"Tôi tùy tiện đoán, liền vừa lúc đoán được." Từ Cảnh Thần quay đầu đi, đôi mắt nhìn cây hòe già bên ngoài hành lang, trên mặt có một chút không quá tự nhiên.
Cậu mới sẽ không nói cho Tiểu Thỏ, thực ra cậu hỏi người vài lớp mới tìm được cái lớp học cô hiện tại.
" Tiểu Thỏ, tạm biệt! Tớ đi trước!" Đường Tiểu Vũ thu dọn cặp sách xong từ bên cạnh Tiểu Thỏ đi qua, đúng lúc nhìn thấy Từ Cảnh Thần, bước chân cô ấy bước lên phía trước lập tức liền dừng lại, "Oa! Đứa bé trai thật đáng yêu, Tiểu Thỏ, em ấy là em trai cậu sao?"
" Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Từ Cảnh Thần, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt Đường Tiểu Vũ, xấu hổ cười cười không biết nên nói cái gì cho phải.
Từ Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Vũ một cái, hướng tới cô ấy nói: "Không phải, em tìm Bạch Tiểu Thỏ có việc."
" Ách...A..." Đường Tiểu Vũ ngớ ra một chút, theo bản năng liền gật gật đầu, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ cười cười liền xoay người rời khỏi.
Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Từ Cảnh Thần, trên gương mặt trắng nõn tuấn tú của cậu có chút kỳ quái, " Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
" Tới đây, đi theo tôi." Từ Cảnh Thần xoay người hướng về phía Tiểu Thỏ vẫy tay, sau đó hướng tới bên ngoài phòng học đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro