Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Cùng nhau nghiên cứu một chút 8
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ách... Không cần, không cần, cái kia, thực ra em tắm xong rồi..." Tiểu Thỏ vội vàng hướng tới Trình Chi Ngôn đứng trong phòng vệ sinh thấp giọng nói: "Cái kia...Anh tắm đi, em đi ra ngoài trước."
"Được." Trình Chi Ngôn cười gật gật đầu, người lại đứng tại chỗ không có nhúc nhích như cũ.
Tiểu Thỏ nhìn anh vẻ mặt tự nhiên đứng ở nơi đó, cắn chặt răng, vẫn lại là nhịn không được hướng tới anh thấp giọng nói: "Anh nước chanh, anh có thể hay không.... Đi ra ngoài trước một phen?? Em tắm xong."
"Uh`m, em tắm xong, liền ra đi." Trình Chi Ngôn tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh đứng, tiện tay cầm một tấm khăn tắm từ trên cái giá bên cạnh nói: "Muốn khăn tắm sao, anh lấy giúp em."
"..."
Tiểu Thỏ đứng ở bên trong cửa thủy tinh, cách tràn đầy sương mù nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở bên ngoài.
Anh đây là... Quyết định không đi sao...
Nhưng mà hiện tại ở trên người cô cái gì đều không có mặc a...
Tiểu Thỏ cắn cắn răng một cái, hạ quyết tâm, kéo cửa thủy tinh ra, nhanh chóng túm lấy khăn tắm trong tay Trình Chi Ngôn, luống cuống tay chân đưa lưng về phía anh bọc kỹ lưỡng trên thân mình, lúc này mới xoay người lại đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em tắm xong, em đi ra ngoài trước."
Nói xong, không đợi Trình Chi Ngôn đáp lại, cô liền hướng tới cửa buồng vệ sinh đi tới.
Đi ngang qua bên cạnh Trình Chi Ngôn, anh hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói một tiếng bên lỗ tai cô: "Chờ anh."
Trong nháy mắt, lại khiến Tiểu Thỏ đỏ mặt.Trình Chi Ngôn nhìn bóng dáng cô hốt hoảng mà chạy, nhịn không được cười cười, lúc này mới bắt đầu không chút hoang mang cởi quần áo trên thân mình.
Tiểu Thỏ từ phòng vệ sinh ra ngoài, mắt thấy trong phòng không ai, Trình Chi Ngôn lại tắm rửa trong phòng tắm, lúc này mới cởi xuống khăn tắm, bắt đầu lau nước trên thân mình.
Vừa rồi bởi vì vội vàng hơn nữa thẹn thùng, cô chỉ lo bọc khăn tắm trên người, nước trên cánh tay còn có trên đùi căn bản là không có lau khô.
Lúc này, Tiểu Thỏ lau sạch sẽ nước trên thân mình, liền dùng một bàn tay túm khăn tắm che ở ngực chính mình, một cánh tay kia đưa tay đi mở cửa tủ quần áo Trình Chi Ngôn, tính toán tìm một bộ áo ngủ tới mặc.
Nhưng mà cô vừa đẩy cửa tủ treo quần áo ra, Trình Chi Ngôn vậy mà liền từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Trên tóc đen còn có từng khỏa nước trong suốt chậm rãi rơi, trên gương mặt đẹp trai đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp hướng tới phương hướng cô nhìn tới.
Trong lòng Tiểu Thỏ ngừng, theo bản năng hai tay túm khăn tắm, đem chính mình che tốt, sau đó có chút xấu hổ cười nhìn anh, kéo kéo môi nói: "Anh nước chanh anh tắm... Nhanh như vậy a??"
"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, trong ngực trắng nõn rắn chắc còn mang theo một tia hơi nước, bên hông gầy gò bọc một khăn tắm lớn trắng tinh, từng bước một hướng tới Tiểu Thỏ đã đi tới.
Tiểu Thỏ nhịn không được nuốt nước miếng một phen, theo bản năng hướng về sau lui lại mấy bước.
Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, ngừng lại, ánh mắt cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, cổ trắng nõn thon dài, còn có da thịt óng ánh trong suốt, đôi mắt tối lại, yết hầu giật giật, sau đó thanh âm cúi đầu hỏi: "Em đang làm sao??"
"Cái kia...Em... Định tìm một bộ áo ngủ mặc một phen." Tiểu Thỏ lại dùng lực nuốt nước miếng một phen, thanh âm yếu ớt hướng tới anh trả lời.
Là cô ảo giác sao... Vì sao cô cảm thấy giờ phút này toàn thân Trình Chi Ngôn đều đã tản ra một loại hơi thở nguy hiểm a...
"Ách... Không cần, không cần, cái kia, thực ra em tắm xong rồi..." Tiểu Thỏ vội vàng hướng tới Trình Chi Ngôn đứng trong phòng vệ sinh thấp giọng nói: "Cái kia...Anh tắm đi, em đi ra ngoài trước."
"Được." Trình Chi Ngôn cười gật gật đầu, người lại đứng tại chỗ không có nhúc nhích như cũ.
Tiểu Thỏ nhìn anh vẻ mặt tự nhiên đứng ở nơi đó, cắn chặt răng, vẫn lại là nhịn không được hướng tới anh thấp giọng nói: "Anh nước chanh, anh có thể hay không.... Đi ra ngoài trước một phen?? Em tắm xong."
"Uh`m, em tắm xong, liền ra đi." Trình Chi Ngôn tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh đứng, tiện tay cầm một tấm khăn tắm từ trên cái giá bên cạnh nói: "Muốn khăn tắm sao, anh lấy giúp em."
"..."
Tiểu Thỏ đứng ở bên trong cửa thủy tinh, cách tràn đầy sương mù nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở bên ngoài.
Anh đây là... Quyết định không đi sao...
Nhưng mà hiện tại ở trên người cô cái gì đều không có mặc a...
Tiểu Thỏ cắn cắn răng một cái, hạ quyết tâm, kéo cửa thủy tinh ra, nhanh chóng túm lấy khăn tắm trong tay Trình Chi Ngôn, luống cuống tay chân đưa lưng về phía anh bọc kỹ lưỡng trên thân mình, lúc này mới xoay người lại đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em tắm xong, em đi ra ngoài trước."
Nói xong, không đợi Trình Chi Ngôn đáp lại, cô liền hướng tới cửa buồng vệ sinh đi tới.
Đi ngang qua bên cạnh Trình Chi Ngôn, anh hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói một tiếng bên lỗ tai cô: "Chờ anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt, lại khiến Tiểu Thỏ đỏ mặt.Trình Chi Ngôn nhìn bóng dáng cô hốt hoảng mà chạy, nhịn không được cười cười, lúc này mới bắt đầu không chút hoang mang cởi quần áo trên thân mình.
Tiểu Thỏ từ phòng vệ sinh ra ngoài, mắt thấy trong phòng không ai, Trình Chi Ngôn lại tắm rửa trong phòng tắm, lúc này mới cởi xuống khăn tắm, bắt đầu lau nước trên thân mình.
Vừa rồi bởi vì vội vàng hơn nữa thẹn thùng, cô chỉ lo bọc khăn tắm trên người, nước trên cánh tay còn có trên đùi căn bản là không có lau khô.
Lúc này, Tiểu Thỏ lau sạch sẽ nước trên thân mình, liền dùng một bàn tay túm khăn tắm che ở ngực chính mình, một cánh tay kia đưa tay đi mở cửa tủ quần áo Trình Chi Ngôn, tính toán tìm một bộ áo ngủ tới mặc.
Nhưng mà cô vừa đẩy cửa tủ treo quần áo ra, Trình Chi Ngôn vậy mà liền từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Trên tóc đen còn có từng khỏa nước trong suốt chậm rãi rơi, trên gương mặt đẹp trai đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp hướng tới phương hướng cô nhìn tới.
Trong lòng Tiểu Thỏ ngừng, theo bản năng hai tay túm khăn tắm, đem chính mình che tốt, sau đó có chút xấu hổ cười nhìn anh, kéo kéo môi nói: "Anh nước chanh anh tắm... Nhanh như vậy a??"
"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, trong ngực trắng nõn rắn chắc còn mang theo một tia hơi nước, bên hông gầy gò bọc một khăn tắm lớn trắng tinh, từng bước một hướng tới Tiểu Thỏ đã đi tới.
Tiểu Thỏ nhịn không được nuốt nước miếng một phen, theo bản năng hướng về sau lui lại mấy bước.
Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, ngừng lại, ánh mắt cụp xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, cổ trắng nõn thon dài, còn có da thịt óng ánh trong suốt, đôi mắt tối lại, yết hầu giật giật, sau đó thanh âm cúi đầu hỏi: "Em đang làm sao??"
"Cái kia...Em... Định tìm một bộ áo ngủ mặc một phen." Tiểu Thỏ lại dùng lực nuốt nước miếng một phen, thanh âm yếu ớt hướng tới anh trả lời.
Là cô ảo giác sao... Vì sao cô cảm thấy giờ phút này toàn thân Trình Chi Ngôn đều đã tản ra một loại hơi thở nguy hiểm a...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro