Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Đang khen mình ư?
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Viên Thuận và Vương Tử Vinh liền đi theo đằng sau hai người bọn họ, Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liền đi theo đằng sau đám người Viên Thuận, Cận Mặc nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đi tuốt ở phía sau, chần chờ một chút, vẫn là yên lặng đi đến bên người cô.
Tiểu Thỏ quay đầu, nhìn Cận Mặc một cái, sau đó cười híp mắt nói: "Lớp trưởng, hôm nay cậu mặc cực kỳ soái a, đều không giống như tác phong lãnh khốc trong ngày thường của cậu."
Cận Mặc cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên nói: "Cảm ơn."
"..."
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, chờ nửa ngày, cũng không có chờ được anh tiếp tục nói chuyện, vì vậy liền nhịn không được nói với anh: "Này, cậu sẽ không còn lời gì khác muốn nói ư?"
"Nói cái gì??" Cận Mặc tiếp tục mặt không thay đổi nhìn cô hỏi.
"Nói thí dụ như, vừa rồi tớ khen cậu soái, cậu đã cảm ơn, có phải cũng phải khen lại một câu không, nói hôm nay tớ cũng hết sức đẹp á??" Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, nhìn Cận Mặc vẻ mặt không còn gì để nói, cười hì hì nói.
"..." Cận Mặc trầm mặc một lát, không nói gì.
Liền vào lúc Tiểu Thỏ cho rằng anh sẽ không tiếp tục nói chuyện, anh đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói: "Bình thường cũng rất đẹp mắt, không cần tớ đặc biệt khen cậu."
"A??" Tiểu Thỏ sửng sốt, một hồi lâu sau, mới phản ứng lại, lập tức dở khóc dở cười... Cho nên, những lời này của lớp trưởng bọn họ là đang khen mình ư...
"Cảm ơn cậu nha... Mặc dù cậu chỉ là trần thuật một sự thật..." Tiểu Thỏ dở khóc dở cười hồi đáp.
Cận Mặc buông tay ra, sau khi làm một vẻ mặt "Không cần cám ơn", liền tiếp tục đi đường, không nói lời nào.
Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, triệt để buông tha y niệm muốn tìm chung đề tài với anh ở trong đầu, vì vậy cũng yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.
Chờ khi bọn họ đến phố mới, đã là hơn sáu giờ chiều, sắc trời đã đen nhánh toàn bộ, đầu phố mới phồn thịnh, người đến người đi, xe đến xe đi, một cảnh tượng bận rộn.
"Đúng rồi, Hoàng Gia Hi, anh có đặt chỗ trước không, hôm nay nhiều người đi ra ngoài chơi lễ như thế, đừng để lát nữa sau khi chúng ta đến khách sạn, phát hiện phải xếp hạng nha." Dương Tuyết Cần nhìn tình cảnh người chen lấn người này, cuối cùng nhớ tới vấn đề này.
Viên Thuận và Vương Tử Vinh liền đi theo đằng sau hai người bọn họ, Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liền đi theo đằng sau đám người Viên Thuận, Cận Mặc nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đi tuốt ở phía sau, chần chờ một chút, vẫn là yên lặng đi đến bên người cô.
Tiểu Thỏ quay đầu, nhìn Cận Mặc một cái, sau đó cười híp mắt nói: "Lớp trưởng, hôm nay cậu mặc cực kỳ soái a, đều không giống như tác phong lãnh khốc trong ngày thường của cậu."
Cận Mặc cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên nói: "Cảm ơn."
"..."
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, chờ nửa ngày, cũng không có chờ được anh tiếp tục nói chuyện, vì vậy liền nhịn không được nói với anh: "Này, cậu sẽ không còn lời gì khác muốn nói ư?"
"Nói cái gì??" Cận Mặc tiếp tục mặt không thay đổi nhìn cô hỏi.
"Nói thí dụ như, vừa rồi tớ khen cậu soái, cậu đã cảm ơn, có phải cũng phải khen lại một câu không, nói hôm nay tớ cũng hết sức đẹp á??" Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, nhìn Cận Mặc vẻ mặt không còn gì để nói, cười hì hì nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Cận Mặc trầm mặc một lát, không nói gì.
Liền vào lúc Tiểu Thỏ cho rằng anh sẽ không tiếp tục nói chuyện, anh đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói: "Bình thường cũng rất đẹp mắt, không cần tớ đặc biệt khen cậu."
"A??" Tiểu Thỏ sửng sốt, một hồi lâu sau, mới phản ứng lại, lập tức dở khóc dở cười... Cho nên, những lời này của lớp trưởng bọn họ là đang khen mình ư...
"Cảm ơn cậu nha... Mặc dù cậu chỉ là trần thuật một sự thật..." Tiểu Thỏ dở khóc dở cười hồi đáp.
Cận Mặc buông tay ra, sau khi làm một vẻ mặt "Không cần cám ơn", liền tiếp tục đi đường, không nói lời nào.
Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, triệt để buông tha y niệm muốn tìm chung đề tài với anh ở trong đầu, vì vậy cũng yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.
Chờ khi bọn họ đến phố mới, đã là hơn sáu giờ chiều, sắc trời đã đen nhánh toàn bộ, đầu phố mới phồn thịnh, người đến người đi, xe đến xe đi, một cảnh tượng bận rộn.
"Đúng rồi, Hoàng Gia Hi, anh có đặt chỗ trước không, hôm nay nhiều người đi ra ngoài chơi lễ như thế, đừng để lát nữa sau khi chúng ta đến khách sạn, phát hiện phải xếp hạng nha." Dương Tuyết Cần nhìn tình cảnh người chen lấn người này, cuối cùng nhớ tới vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro