Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Đáng tiếc anh ta là nam
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Thịt cá tuyết nhẵn nhụi trơn mềm kia, vào miệng là tan, trong nháy mắt miệng sinh hương.
Ánh mắt Tiểu Thỏ sáng lên, liền vội cúi đầu cầm lấy dĩa ăn trước mặt mình, trực tiếp bắt đầu ăn.
Lâm Sở Sở hết sức hài lòng nhìn phản ứng của Tiểu Thỏ, chính mình cũng bắt đầu hoạt động.
Đợi đến sau khi Tiểu Thỏ ăn uống no đủ, cuối cùng lại nghĩ tới mục đích chuyến đi này của mình, vì vậy liền phẫn nộ mở miệng hỏi Lâm Sở Sở: "Cái đó... rốt cuộc vì sao cô chia tay với Hạ Phong??"
Bàn tay thon của Lâm Sở Sở nhẹ nhàng lắc lư rượu đỏ trong tay, khẽ nheo một đôi mắt xinh đẹp lại giống như cười mà như không hỏi Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ Thỏ, cô cảm thấy tôi như thế nào??"
"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhìn trang điểm tinh xảo trên gương mặt trắng nõn như ngọc của cô ta, suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Cô rất tốt a, vừa xinh đẹp lại trang nhã, ừ... Cử chỉ ưu nhã... Co được dãn được, lúc nên làm nũng thì làm nũng, lúc nên chia tay thì chia tay, hết sức tiêu sái!!"
"Phốc." Lâm Sở Sở nghe Tiểu Thỏ đánh giá, nhịn không được, bật cười: "Cô đây là đang khen tôi, hay là tổn hại tôi."
"Tôi đương nhiên là khen cô." Tiểu Thỏ ngượng ngùng cười cười nói.
"Chao ôi... Nói đến Hạ Phong đi..." Lâm Sở Sở đột nhiên thở dài một hơi, giọng nói u buồn nói với Tiểu Thỏ: "Thật ra anh ấy chỗ nào cũng tốt, chính là có một điểm không tốt."
"Cái gì không tốt??" Tiểu Thỏ lập tức giữ vững tinh thần.
Đây là cuối cùng cũng nói đến trọng điểm a!!
Tiểu Thỏ lập tức dựng thẳng hai cái lỗ tai lên, thập phần nghiêm túc nhìn Lâm Sở Sở, chỉ chờ cô ta mở miệng nói chuyện.
"Hạ Phong anh ta... chỗ không tốt nhất chính là..." Giọng nói Lâm Sở Sở dừng một chút, sau đó thần bí cười cười với Tiểu Thỏ, tiếp tục nói: "Đáng tiếc anh ta là nam."
Cái gì!?
Thịt cá tuyết nhẵn nhụi trơn mềm kia, vào miệng là tan, trong nháy mắt miệng sinh hương.
Ánh mắt Tiểu Thỏ sáng lên, liền vội cúi đầu cầm lấy dĩa ăn trước mặt mình, trực tiếp bắt đầu ăn.
Lâm Sở Sở hết sức hài lòng nhìn phản ứng của Tiểu Thỏ, chính mình cũng bắt đầu hoạt động.
Đợi đến sau khi Tiểu Thỏ ăn uống no đủ, cuối cùng lại nghĩ tới mục đích chuyến đi này của mình, vì vậy liền phẫn nộ mở miệng hỏi Lâm Sở Sở: "Cái đó... rốt cuộc vì sao cô chia tay với Hạ Phong??"
Bàn tay thon của Lâm Sở Sở nhẹ nhàng lắc lư rượu đỏ trong tay, khẽ nheo một đôi mắt xinh đẹp lại giống như cười mà như không hỏi Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ Thỏ, cô cảm thấy tôi như thế nào??"
"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhìn trang điểm tinh xảo trên gương mặt trắng nõn như ngọc của cô ta, suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Cô rất tốt a, vừa xinh đẹp lại trang nhã, ừ... Cử chỉ ưu nhã... Co được dãn được, lúc nên làm nũng thì làm nũng, lúc nên chia tay thì chia tay, hết sức tiêu sái!!"
"Phốc." Lâm Sở Sở nghe Tiểu Thỏ đánh giá, nhịn không được, bật cười: "Cô đây là đang khen tôi, hay là tổn hại tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi đương nhiên là khen cô." Tiểu Thỏ ngượng ngùng cười cười nói.
"Chao ôi... Nói đến Hạ Phong đi..." Lâm Sở Sở đột nhiên thở dài một hơi, giọng nói u buồn nói với Tiểu Thỏ: "Thật ra anh ấy chỗ nào cũng tốt, chính là có một điểm không tốt."
"Cái gì không tốt??" Tiểu Thỏ lập tức giữ vững tinh thần.
Đây là cuối cùng cũng nói đến trọng điểm a!!
Tiểu Thỏ lập tức dựng thẳng hai cái lỗ tai lên, thập phần nghiêm túc nhìn Lâm Sở Sở, chỉ chờ cô ta mở miệng nói chuyện.
"Hạ Phong anh ta... chỗ không tốt nhất chính là..." Giọng nói Lâm Sở Sở dừng một chút, sau đó thần bí cười cười với Tiểu Thỏ, tiếp tục nói: "Đáng tiếc anh ta là nam."
Cái gì!?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro