Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Đồng thời trở về mà thôi
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"Trình Chi Ngôn!!" Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn lại có thể chui ra từ trong chiếc xe phía trước, liền nhịn không được phất phất tay với anh, sau đó cầm di động bên tai xuống, chạy về phía anh.
Không biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu bay tuyết lên.
Một mảnh lại một mảnh bông tuyết thật nhỏ, ở trong lúc lơ đãng, chậm rãi bay rơi xuống.
Cận Mặc ngừng bước chân đi về phía trước, anh đứng ở tại chỗ, hai tay nhét vào túi, nhìn thân ảnh màu trắng bên cạnh cười vui nhào vào trong ngực người mặc một thân áo khoác màu đến phía trước, hai đạo thân ảnh một đen một trắng kia, liền ở trong bông tuyết chậm rãi bay xuống này, hòa hợp thành một thân ảnh.
Tiểu Thỏ nhào vào trong ngực Trình Chi Ngôn, đầu tiên là hết sức hài lòng dùng đầu cọ xát ngực anh, sau đó mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt át tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hỏi anh: "Sao anh trở về?? Không phải nói hôm nay không về được ư!!"
"Hừ..." Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn thoạt nhìn không có hưng phấn như Tiểu Thỏ, ánh mắt của anh cụp xuống nhìn thoáng qua người nhào vào trong lòng mình, giọng nói lạnh lùng nói: "Nếu không thì sao, anh không trở lại, còn không biết em ra ngoài hẹn gặp đấy, không có quấy rầy các người đi??"
Nụ cười trên mặt Tiểu Thỏ khi nghe câu này của anh, bỗng chốc liền cứng đờ.
"Cái gì ra ngoài hẹn gặp hả, anh đang nói bậy gì đó." Tiểu Thỏ buông tay ôm ấp anh ra, cái mũi nhỏ thanh tú khẽ nhíu, mất hứng nói với Trình Chi Ngôn: "Lúc tối người ký túc xá tụi em và người ký túc xá bạn trai cô ấy cùng đi ra ngoài liên hoan, chỉ là tốc độ các cô ấy lên tàu điện ngầm nhanh hơn em, em không có bắt kịp mà thôi."
"Phải không." Trình Chi Ngôn ánh mắt lạnh lùng nhìn hoa hồng trong tay cô một cái, giọng nói thản nhiên nói: "Bạn trai chính là người kia??"
"Cái gì??" Tiểu Thỏ sững sờ một cái, quay đầu nhìn thoáng qua Cận Mặc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lập tức có chút dở khóc dở cười nói với Trình Chi Ngôn: "Không phải, cậu ấy cũng không có bắt kịp tàu điện ngầm, hai tụi em chỉ là đồng thời trở về mà thôi, Trang Manh Manh các cô ấy vừa mới tiến vào trường học hơn mười phút trước a, nếu anh vẫn luôn ở nơi này, sẽ phải nhìn thấy bọn họ nha."
"Thẹn thùng, anh không có hứng thú với nữ sinh khác." Trình Chi Ngôn gương mặt lạnh lùng nói với Tiểu Thỏ: "Anh cũng không có hứng thú thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cửa chính trường học các người, chỉ vì xem có phải có người ký túc xá các em ra vào hay không."
"Trình Chi Ngôn!!" Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn lại có thể chui ra từ trong chiếc xe phía trước, liền nhịn không được phất phất tay với anh, sau đó cầm di động bên tai xuống, chạy về phía anh.
Không biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu bay tuyết lên.
Một mảnh lại một mảnh bông tuyết thật nhỏ, ở trong lúc lơ đãng, chậm rãi bay rơi xuống.
Cận Mặc ngừng bước chân đi về phía trước, anh đứng ở tại chỗ, hai tay nhét vào túi, nhìn thân ảnh màu trắng bên cạnh cười vui nhào vào trong ngực người mặc một thân áo khoác màu đến phía trước, hai đạo thân ảnh một đen một trắng kia, liền ở trong bông tuyết chậm rãi bay xuống này, hòa hợp thành một thân ảnh.
Tiểu Thỏ nhào vào trong ngực Trình Chi Ngôn, đầu tiên là hết sức hài lòng dùng đầu cọ xát ngực anh, sau đó mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt át tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hỏi anh: "Sao anh trở về?? Không phải nói hôm nay không về được ư!!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hừ..." Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn thoạt nhìn không có hưng phấn như Tiểu Thỏ, ánh mắt của anh cụp xuống nhìn thoáng qua người nhào vào trong lòng mình, giọng nói lạnh lùng nói: "Nếu không thì sao, anh không trở lại, còn không biết em ra ngoài hẹn gặp đấy, không có quấy rầy các người đi??"
Nụ cười trên mặt Tiểu Thỏ khi nghe câu này của anh, bỗng chốc liền cứng đờ.
"Cái gì ra ngoài hẹn gặp hả, anh đang nói bậy gì đó." Tiểu Thỏ buông tay ôm ấp anh ra, cái mũi nhỏ thanh tú khẽ nhíu, mất hứng nói với Trình Chi Ngôn: "Lúc tối người ký túc xá tụi em và người ký túc xá bạn trai cô ấy cùng đi ra ngoài liên hoan, chỉ là tốc độ các cô ấy lên tàu điện ngầm nhanh hơn em, em không có bắt kịp mà thôi."
"Phải không." Trình Chi Ngôn ánh mắt lạnh lùng nhìn hoa hồng trong tay cô một cái, giọng nói thản nhiên nói: "Bạn trai chính là người kia??"
"Cái gì??" Tiểu Thỏ sững sờ một cái, quay đầu nhìn thoáng qua Cận Mặc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lập tức có chút dở khóc dở cười nói với Trình Chi Ngôn: "Không phải, cậu ấy cũng không có bắt kịp tàu điện ngầm, hai tụi em chỉ là đồng thời trở về mà thôi, Trang Manh Manh các cô ấy vừa mới tiến vào trường học hơn mười phút trước a, nếu anh vẫn luôn ở nơi này, sẽ phải nhìn thấy bọn họ nha."
"Thẹn thùng, anh không có hứng thú với nữ sinh khác." Trình Chi Ngôn gương mặt lạnh lùng nói với Tiểu Thỏ: "Anh cũng không có hứng thú thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cửa chính trường học các người, chỉ vì xem có phải có người ký túc xá các em ra vào hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro