Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Đừng nhìn chằm chằm
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Đôi mắt ướt át của Tiểu Thỏ cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Cận Mặc, cho đến khi cô phát hiện, ồ, không đúng nha, sao người này càng ăn cơm, mặt càng hồng chứ??
"Bạn học Bạch Tiểu Thỏ..." Cận Mặc cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, cúi đầu gọi một tiếng tên cô.
"A?? Như thế nào??" Tiểu Thỏ nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.
"Cậu có thể... đừng luôn nhìn chằm chằm vào tớ không..." Trên gương mặt Cận Mặc mang theo một tia đỏ ửng nhàn nhạt, thấp giọng hỏi Tiểu Thỏ.
"A, xin lỗi, thẹn thùng..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu xuống, nhìn mặt bàn.
"..." Cận Mặc thấy cô cuối cùng cũng không nhìn mình cằm chằm nữa, trong nội tâm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm xuống.
Lại qua vài phút, sau khi Cận Mặc ăn hết hộp cơm nhanh trước mặt mình, bưng đĩa ăn, vừa đứng dậy vừa nói với Tiểu Thỏ: "Tớ ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
"A... được..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn Cận Mặc đã đứng lên, vội vàng cũng đứng lên theo.
Sau khi đổ thức ăn còn dư trong dĩa đến trong thùng thu về ở cửa căn tin, lại dọn dĩa ăn xong, lúc này Cận Mặc mới mang Tiểu Thỏ ra cửa chính căn tin.
"Cái kia... Về chuyện trận đấu diễn thuyết..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, mở miệng nói với Cận Mặc.
"Chuyện trận đấu diễn thuyết tớ đã nghĩ tới." Cận Mặc quay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ, ánh mắt thâm thúy nói: "Bên tớ chịu trách nhiệm tình huống nam sinh báo danh, bên cậu chịu trách nhiệm nữ sinh báo danh, cuối cùng tập hợp đến bên tớ, cậu thấy thế nào??"
"Ừ... Có thể..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nói như vậy, cô chỉ phải chịu trách nhiệm mười một nữ sinh trong lớp bọn họ là được rồi, còn như hơn bốn mươi nam sinh kia... Liền giao cho Cận Mặc là được.
"Được, vậy khuya hôm nay chúng ta trở về ký túc xá thống kê một chút, xác định người nguyện ý báo danh vào danh sách, dù sao trận đấu diễn thuyết còn phải chuẩn bị bản thảo, thời gian kéo quá dài không tốt." Cận Mặc thấy cô gật đầu đồng ý, liền thấp giọng nói với cô.
Đôi mắt ướt át của Tiểu Thỏ cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Cận Mặc, cho đến khi cô phát hiện, ồ, không đúng nha, sao người này càng ăn cơm, mặt càng hồng chứ??
"Bạn học Bạch Tiểu Thỏ..." Cận Mặc cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, cúi đầu gọi một tiếng tên cô.
"A?? Như thế nào??" Tiểu Thỏ nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.
"Cậu có thể... đừng luôn nhìn chằm chằm vào tớ không..." Trên gương mặt Cận Mặc mang theo một tia đỏ ửng nhàn nhạt, thấp giọng hỏi Tiểu Thỏ.
"A, xin lỗi, thẹn thùng..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu xuống, nhìn mặt bàn.
"..." Cận Mặc thấy cô cuối cùng cũng không nhìn mình cằm chằm nữa, trong nội tâm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại qua vài phút, sau khi Cận Mặc ăn hết hộp cơm nhanh trước mặt mình, bưng đĩa ăn, vừa đứng dậy vừa nói với Tiểu Thỏ: "Tớ ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
"A... được..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn Cận Mặc đã đứng lên, vội vàng cũng đứng lên theo.
Sau khi đổ thức ăn còn dư trong dĩa đến trong thùng thu về ở cửa căn tin, lại dọn dĩa ăn xong, lúc này Cận Mặc mới mang Tiểu Thỏ ra cửa chính căn tin.
"Cái kia... Về chuyện trận đấu diễn thuyết..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, mở miệng nói với Cận Mặc.
"Chuyện trận đấu diễn thuyết tớ đã nghĩ tới." Cận Mặc quay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ, ánh mắt thâm thúy nói: "Bên tớ chịu trách nhiệm tình huống nam sinh báo danh, bên cậu chịu trách nhiệm nữ sinh báo danh, cuối cùng tập hợp đến bên tớ, cậu thấy thế nào??"
"Ừ... Có thể..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nói như vậy, cô chỉ phải chịu trách nhiệm mười một nữ sinh trong lớp bọn họ là được rồi, còn như hơn bốn mươi nam sinh kia... Liền giao cho Cận Mặc là được.
"Được, vậy khuya hôm nay chúng ta trở về ký túc xá thống kê một chút, xác định người nguyện ý báo danh vào danh sách, dù sao trận đấu diễn thuyết còn phải chuẩn bị bản thảo, thời gian kéo quá dài không tốt." Cận Mặc thấy cô gật đầu đồng ý, liền thấp giọng nói với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro