Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Em đi cường hôn anh 4

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Editor: Quỳnh Nguyễn

Nghĩ như vậy Kỷ Lâm Khải thật sự liền lập tức từ trên sàn nhà di chuyển đến trước mặt Tiểu Thỏ, hai tay chống đất, một gối quỳ xuống, đôi mắt nhỏ nhìn Tiểu Thỏ trước mặt, cung kính hô một tiếng: "Chị dâu!"

Anh ta dẫn đầu như vậy, Vương Thước và Trương Vũ Phi nhìn thoáng qua lẫn nhau mặc dù không có di chuyển đến trước mặt Tiểu Thỏ giống như anh ta nhưng mà ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay chống đầu gối, hướng tới Tiểu Thỏ cúi đầu đồng thời hô hô một tiếng: "Chị dâu!"

Tiểu Thỏ nhất thời có một loại cảm giác bị sợ hãi.

"Tốt." Trình Chi Ngôn mỉm cười, tựa hồ là cực kỳ vừa lòng nhìn mấy người bọn họ, thản nhiên nói: "Có thể bắt đầu lượt tiếp theo rồi."

Trương Vũ Phi bọn họ liếc nhìn nhau, liếc mắt ra hiệu, không hẹn mà cùng trộm bật cười.

Một vòng mới vẫn là Kỷ Lâm Khải trộn bài, bộ dáng anh ta đâu vào đấy, vừa trộn bài vừa rên rỉ hát.

Đợi cho trộn bài xong, lại đẩy ra, anh ta hướng tới mọi người nói: "Được rồi, rút bài đi."

Vương Thước nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, nhanh chóng sờ bài.

Trương Vũ Phi và Kỷ Lâm Khải không chút hoang mang tùy tiện chọn hai lá bài.

Thực ra bài này phía trước lão K đỏ bọn họ đã lén lút đụng tay chân, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện tại mặt sau góc trên bên phải bị Kỷ Lâm Khải bút bi màu đỏ chấm một cái điểm nhỏ.

Hai đợt trước ba người bọn họ cố ý không đi lấy lão K đỏ kia, cho nên quốc vương không phải Tiểu Thỏ chính là Trình Chi Ngôn, mà một vòng này Vương Thước nhanh chóng liền cầm lão K đỏ đi.

Trong lúc này, mọi người trong phòng đều đã an tĩnh xem bài trong tay mình.

Vương Thước nhìn Kỷ Lâm Khải, anh ta đang một bàn tay chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng sờ cái mũi, cau mày nhìn bài bài trong tay mình.

Anh ta nhìn nhìn lại Trương Vũ Phi, cậu đang cầm lấy lỗ tai mình, bộ dáng vẻ mặt buồn rầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn ngược lại sau khi nhìn thoáng qua bài mình không có phản ứng gì.

Vương Thước đắc ý cười cười, cầm bài trong tay mình lật chuyển hướng tới mọi người nói: "Một vòng này tớ là quốc vương, ha ha."

"Ai. . ." Kỷ Lâm Khải cùng Trương Vũ Phi đồng thời thở dài một hơi, tựa hồ là cảm thấy tiếc hận mình không có tóm được bài quốc vương.

"Nói đi, muốn làm cái gì? ?" Trương Vũ Phi ngẩng đầu lên, nhìn Vương Thước, một đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tỏa sáng.

Kỷ Lâm Khải cũng nhìn Vương Thước, trong ánh mắt tràn đầy đều là chờ mong.

"4 bích..." Vương Thước nhìn quanh mọi người một chút, chậm rãi tuyên bố mệnh lệnh nói: "Ngồi vào trên đùi 3 bích, sau đó... Cường nụ hôn người kia."

Lời nói vừa mới dứt, xung quanh nháy mắt một mảnh yên tĩnh.

"Ha ha ha! Hoàn hảo lão tử không phải 4 bích!" Kỷ Lâm Khải vừa lật bài trong tay, là A bích.

" Làm tớ sợ muốn chết, tớ cũng không phải!" Trương Vũ Phi vỗ vỗ ngực mình, cầm bài trong tay tới đây, là 2 bích.

Những người khác trong phòng ánh mắt nháy mắt nhìn về phía Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn.

"Em...Em là 4 bích..." Tiểu Thỏ kéo kéo miệng mình, động tác thong thả lật bài trong tay mình.

"Ha ha ha, vậy Trình Chi Ngôn chính là 3 bích rồi." Vương Thước vỗ sàn nhà, cả người mừng rỡ cười toe toét.

"Âu nha! ! Hôn môi! ! Hôn môi! ! Hôn môi! !" Ba người bọn họ lập tức trăm miệng một lời bắt đầu ồn ào.

Lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lại, ánh mắt sóng nước chẳng xao nhìn về phía Tiểu Thỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0