Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Em không phải là trẻ con 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor Quỳnh Nguyễn.
Vừa này anh nói những lời kia.....
Ý là......
Thì ra không phải anh tức giận mình đọc tiểu thuyết, mà là bởi vì cô không để ý tới anh!
Là ý này sao??
Tiểu Thỏ gãi gãi đầu của mình, luôn cảm thấy Trình Chi Ngôn đang bộc lộ tâm tư của mình.
Khà khà khà.....
Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được lại cười khúc khích đi ra.
Xem ra anh không phải đang yêu cô sao!!
Tiểu Thỏ nằm ngửa mặt trên giường chính mình, ôm gối trở mình, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng không kiềm chế được như muốn nhảy ra.
Rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu THỏ ăn sáng xong liền muốn đi tìm Trình Chi Ngôn rồi.
Nhưng mà, cô vừa đi đến cửa nhà Trình Chi Ngôn, liền bắt gặp Chu Nguyệt đang định ra ngoài mua thức ăn.
Chu Nguyệt cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ hỏi:"Tiểu Thỏ, đến tìm Ngôn Ngôn chơi ư?"
"Vâng!" Tiểu Thỏ cười hì hì gật gật đầu rồi nói:"Chào buổi sáng."
"Ngôn Ngôn ra ngoài đánh cầu lông, không có ở nhà." Chu Nguyệt cười hướng Tiểu Thỏ nói:"Mỗi buổi sáng sớm liền đi ra ngoài, cũng không ăn sáng. Ta xem tâm tư của Ngôn Ngôn không tốt lắm, cũng không biết là tại sao."
"A? Anh đi ra ngoài rồi ư?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, không nghĩ tới Trình Chi Ngôn lại không có nhà.
"Ừ." Chu Nguyệt gật đầu cười nói:"Có điều chốc nữa sẽ trở về, nếu cháu không bận thì có thể ở nhà chờ Ngôn Ngôn một chút, dù sao cũng chưa có ăn sáng, bác xem Ngôn Ngôn đánh cũng không lâu nữa."
"Nha...... Được rồi." Tiểu Thỏ cảm thấy có chút thất vọng, nhưng xung quanh đây có mấy cái sân bóng, cô cũng không biết đi đâu để tìm anh, huống chi vạn nhất lúc cô đi ra ngoài tìm anh lại trở về đây thì sao?
Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, bất đắc dĩ vào trong nhà chờ Trình Chi Ngôn rồi.
Cùng lắm, sẽ chờ đến giữa trưa.
Chu Nguyệt cùng lão Trình có hẹn đi ăn cơm trưa với người khác, vì lẽ đó sẽ nấu ăn buổi trưa cho Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ xong, mới đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ ngồi nhìn bàn ăn trước mặt, đợi đã lâu cũng không thấy Trình Chi Ngôn trở về, đang chuẩn bị đứng dậy trở về, cửa lớn đột nhiên truyền đến chuyển động một tiếng của chìa khóa.
"Anh!" Tiểu Thỏ trong lòng vui vẻ, vội vã chạy ra tận cửa, cười híp mắt gọi một tiếng.
Cửa mở ra, nhưng tiến vào là Hạ Phong.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thỏ, đầu tiên sợ hết hồn, sau đó lập tức nhìn cô cười rực rỡ nói:"Tiểu Thỏ, là anh, là anh Hạ Phong đây!"
"......" Tiểu Thỏ hơi run, nhìn Hạ Phong trong màu áo sơ mi trắng, quần thể thao đen, trong nháy mắt lui về phía sau hai bước nói:"Tại sao là anh?"
"Tiểu Thỏ......" Hạ Phong nhìn thấy phản xạ lùi lại của cô, nhất thời một mặt như bị thương nói:"Không phải chứ, chẳng lẽ là anh, em không hoan nghênh sao?"
"Ạch...... Không phải......" Tiểu Thỏ cố nở nụ cười đầy gượng gạo nói:"anh Hạ Phong, chuyện kia..... Em tưởng là Ngôn Ngôn."
"Cậu ta đi ra ga ra chơi bóng rổ, anh cùng Dương Giai Di đi đến đây trước." Hạ Phong vừa mới nói, dịch sang một bên, Dương Giai từ phía sau liền từ từ bước vào.
"Tiểu Thỏ, đã lâu không gặp." Dương Giai Di đi vào nhà, hướng về cô nở một nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô nhớ lần trước Ngôn Ngôn cũng nói với mình, Dương Giai Di cũng là học cung Nam Kinh, chỉ là hai người khác ngành mà thôi.
Ý là......
Thì ra không phải anh tức giận mình đọc tiểu thuyết, mà là bởi vì cô không để ý tới anh!
Là ý này sao??
Tiểu Thỏ gãi gãi đầu của mình, luôn cảm thấy Trình Chi Ngôn đang bộc lộ tâm tư của mình.
Khà khà khà.....
Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được lại cười khúc khích đi ra.
Xem ra anh không phải đang yêu cô sao!!
Tiểu Thỏ nằm ngửa mặt trên giường chính mình, ôm gối trở mình, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng không kiềm chế được như muốn nhảy ra.
Rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu THỏ ăn sáng xong liền muốn đi tìm Trình Chi Ngôn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, cô vừa đi đến cửa nhà Trình Chi Ngôn, liền bắt gặp Chu Nguyệt đang định ra ngoài mua thức ăn.
Chu Nguyệt cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ hỏi:"Tiểu Thỏ, đến tìm Ngôn Ngôn chơi ư?"
"Vâng!" Tiểu Thỏ cười hì hì gật gật đầu rồi nói:"Chào buổi sáng."
"Ngôn Ngôn ra ngoài đánh cầu lông, không có ở nhà." Chu Nguyệt cười hướng Tiểu Thỏ nói:"Mỗi buổi sáng sớm liền đi ra ngoài, cũng không ăn sáng. Ta xem tâm tư của Ngôn Ngôn không tốt lắm, cũng không biết là tại sao."
"A? Anh đi ra ngoài rồi ư?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, không nghĩ tới Trình Chi Ngôn lại không có nhà.
"Ừ." Chu Nguyệt gật đầu cười nói:"Có điều chốc nữa sẽ trở về, nếu cháu không bận thì có thể ở nhà chờ Ngôn Ngôn một chút, dù sao cũng chưa có ăn sáng, bác xem Ngôn Ngôn đánh cũng không lâu nữa."
"Nha...... Được rồi." Tiểu Thỏ cảm thấy có chút thất vọng, nhưng xung quanh đây có mấy cái sân bóng, cô cũng không biết đi đâu để tìm anh, huống chi vạn nhất lúc cô đi ra ngoài tìm anh lại trở về đây thì sao?
Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, bất đắc dĩ vào trong nhà chờ Trình Chi Ngôn rồi.
Cùng lắm, sẽ chờ đến giữa trưa.
Chu Nguyệt cùng lão Trình có hẹn đi ăn cơm trưa với người khác, vì lẽ đó sẽ nấu ăn buổi trưa cho Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ xong, mới đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thỏ ngồi nhìn bàn ăn trước mặt, đợi đã lâu cũng không thấy Trình Chi Ngôn trở về, đang chuẩn bị đứng dậy trở về, cửa lớn đột nhiên truyền đến chuyển động một tiếng của chìa khóa.
"Anh!" Tiểu Thỏ trong lòng vui vẻ, vội vã chạy ra tận cửa, cười híp mắt gọi một tiếng.
Cửa mở ra, nhưng tiến vào là Hạ Phong.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thỏ, đầu tiên sợ hết hồn, sau đó lập tức nhìn cô cười rực rỡ nói:"Tiểu Thỏ, là anh, là anh Hạ Phong đây!"
"......" Tiểu Thỏ hơi run, nhìn Hạ Phong trong màu áo sơ mi trắng, quần thể thao đen, trong nháy mắt lui về phía sau hai bước nói:"Tại sao là anh?"
"Tiểu Thỏ......" Hạ Phong nhìn thấy phản xạ lùi lại của cô, nhất thời một mặt như bị thương nói:"Không phải chứ, chẳng lẽ là anh, em không hoan nghênh sao?"
"Ạch...... Không phải......" Tiểu Thỏ cố nở nụ cười đầy gượng gạo nói:"anh Hạ Phong, chuyện kia..... Em tưởng là Ngôn Ngôn."
"Cậu ta đi ra ga ra chơi bóng rổ, anh cùng Dương Giai Di đi đến đây trước." Hạ Phong vừa mới nói, dịch sang một bên, Dương Giai từ phía sau liền từ từ bước vào.
"Tiểu Thỏ, đã lâu không gặp." Dương Giai Di đi vào nhà, hướng về cô nở một nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô nhớ lần trước Ngôn Ngôn cũng nói với mình, Dương Giai Di cũng là học cung Nam Kinh, chỉ là hai người khác ngành mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro