Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Em là người mang thù như vậy sao?
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"Ách... Khụ khụ, cái đó, trên mặt anh có con muỗi... em giúp anh... Bóp chết nó..." Vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ có chút lúng túng, cô thập phần mất tự nhiên cười hai tiếng với Trình Chi Ngôn, sau đó nhỏ giọng nói.
Trả lời cô, là bên hông bỗng nhiên căng thẳng.
Chỉ là trong chốc lát, anh liền kéo cô vào trong lòng của mình, sau đó xoay người một cái, kề nhau đè nặng từng mảng da thịt bóng loáng của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "Mùa đông, em nói trên mặt anh có con muỗi, anh ít đọc sách, em cũng không nên gạt anh nha..."
"Em... Ha ha ha ha ha..." Tiểu Thỏ thật sự là không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ đành vô cùng xấu hổ cười cười.
Trình Chi Ngôn không nói lời nào, một đôi mắt trong suốt cứ từ trên cao nhìn xuống cô như vậy, chỉ là đôi mắt như có điều suy nghĩ kia của anh, khiến Tiểu Thỏ nhịn không được từng đợt hoảng hốt.
"Như thế nào, là đang báo thù vì chuyện tối ngày hôm qua sao??" Trình Chi Ngôn suy tư một lát, sau đó cánh môi đạm bạc khẽ khẽ cong, giọng nói khàn khàn hỏi Tiểu Thỏ.
"Không phải... sao có thể chứ, em là người mang thù như vậy sao??" Tiểu Thỏ tiếp tục cười ngây ngô.
"Đúng." Trình Chi Ngôn không chút do dự gật đầu.
"..."
Được rồi, anh nói đúng liền đúng đi...
Tiểu Thỏ rũ mắt xuống, rất sợ anh nhất thời xúc động, lại vừa sáng sớm tinh mơ liền cử lý cô.
Ở trong hoàn cảnh một mảnh yên tĩnh lại rục rịch nơi này, chuông điện thoại di động của Trình Chi Ngôn đột nhiên vang lên.
Ánh mắt anh hơi ngẩn ra, lập tức trở mình, ôm Tiểu Thỏ nằm xuống, để cho cô nằm ở trên người của mình, sau đó duỗi tay lấy điện thoại của mình từ trên tủ đầu giường.
"Alo... Lão Kỷ..." Anh nhìn thoáng qua biểu hiện điện thoại gọi đến, sau đó liền ấn nút nghe máy.
"Ách... Khụ khụ, cái đó, trên mặt anh có con muỗi... em giúp anh... Bóp chết nó..." Vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ có chút lúng túng, cô thập phần mất tự nhiên cười hai tiếng với Trình Chi Ngôn, sau đó nhỏ giọng nói.
Trả lời cô, là bên hông bỗng nhiên căng thẳng.
Chỉ là trong chốc lát, anh liền kéo cô vào trong lòng của mình, sau đó xoay người một cái, kề nhau đè nặng từng mảng da thịt bóng loáng của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "Mùa đông, em nói trên mặt anh có con muỗi, anh ít đọc sách, em cũng không nên gạt anh nha..."
"Em... Ha ha ha ha ha..." Tiểu Thỏ thật sự là không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ đành vô cùng xấu hổ cười cười.
Trình Chi Ngôn không nói lời nào, một đôi mắt trong suốt cứ từ trên cao nhìn xuống cô như vậy, chỉ là đôi mắt như có điều suy nghĩ kia của anh, khiến Tiểu Thỏ nhịn không được từng đợt hoảng hốt.
"Như thế nào, là đang báo thù vì chuyện tối ngày hôm qua sao??" Trình Chi Ngôn suy tư một lát, sau đó cánh môi đạm bạc khẽ khẽ cong, giọng nói khàn khàn hỏi Tiểu Thỏ.
"Không phải... sao có thể chứ, em là người mang thù như vậy sao??" Tiểu Thỏ tiếp tục cười ngây ngô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng." Trình Chi Ngôn không chút do dự gật đầu.
"..."
Được rồi, anh nói đúng liền đúng đi...
Tiểu Thỏ rũ mắt xuống, rất sợ anh nhất thời xúc động, lại vừa sáng sớm tinh mơ liền cử lý cô.
Ở trong hoàn cảnh một mảnh yên tĩnh lại rục rịch nơi này, chuông điện thoại di động của Trình Chi Ngôn đột nhiên vang lên.
Ánh mắt anh hơi ngẩn ra, lập tức trở mình, ôm Tiểu Thỏ nằm xuống, để cho cô nằm ở trên người của mình, sau đó duỗi tay lấy điện thoại của mình từ trên tủ đầu giường.
"Alo... Lão Kỷ..." Anh nhìn thoáng qua biểu hiện điện thoại gọi đến, sau đó liền ấn nút nghe máy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro