Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Em muốn đùa với lửa 3

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Editor Quỳnh Nguyễn.

Tiểu Thỏ thừ dịp anh mở miệng, trong nháy mắt, đem chiếc lưỡi khéo léo của mình luồn vào trong miệng anh.

Trong đôi mắt trong suốt, tràn đầy vẻ gian xảo.

"......."

Tiểu Thỏ cúi đầu, tập trung chăm chú vào việc hôn anh, đôi tay mảnh khảnh cũng không an phận, bắt đầu sờ soạng khắp trên người anh.

Trình Chi Ngôn đang cảm thấy bản thân tắm nước lạnh không dễ dàng mới miễn cưỡng giảm chút ham muốn, trong nháy mắt bổng tăng mạnh trở lại.

Nhưng mà Tiểu Thỏ đang hôn, bỗng nhiên, chợt dừng lại.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Trình Chi Ngôn, sau đó chậm rãi cúi đầu, hướng về bắp đùi của mình liếc mắt mắt nhìn.

Ở đó...... Hình như đang có cái gì đó cưng cứng, đâm thẳng vào người cô......

Cái kia......

Cái kia......

Sẽ không phải là cái kia chứ...... Đây là cái gì?

Khuôn mặt Tiểu Thỏ bất chợt như đang bị lửa đốt, cô đột nhiên đang trên người Trình Chi Ngôn giật bắn lên, giọng nói trở lên lắp bắp hướng về anh nói:"Anh...... Cái kia...... Cái kia...... Em........"

"......." Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, một lát sau, rốt cuộc âm thanh khàn khàn mở miệng nói:"Xoay người lại!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, không phản ứng gì, đang tự hỏi mục đích của anh là gì.

"Xoay người ra chỗ khác!" âm thanh của Trình Chi Ngôn lạnh lùng lặp lại một lần nữa.

"Nha......."

Tiểu Thỏ gật gù, ngoan ngoãn xoay người, không nhịn được đưa tay lên sờ sờ gò má đang nóng lên của mình.

Trình Chi Ngôn chậm rãi đứng dậy, con mắt nhàn nhạt liếc Tiểu Thỏ một chút, sau đó hướng thẳng phòng vệ sinh tiến tới.

"Rầm" một tiếng của phòng đóng lại.

Tiểu Thỏ theo bản năng hướng về phòng vệ sinh nhìn sang.

Ồ?Sao anh lại vào đó?

Sẽ không lại vào đi tắm nước lạnh lại chứ?

Nói như vậy...... Lúc nãy quả nhiên là muốn giảm ham muốn trong người sao?

Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bật cười một tiếng.

Khà khà khà...... Cô giống như vừa phát hiện ra nhược điểm của Trình CHi Ngôn vậy.

--

Sau hai mươi phút, lần thứ hai cửa phòng vệ sinh mở ra, Tiểu Thỏ lập tức nhảy kiểu chân chó hướng về Trình Chi Ngôn nhào tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn theo bản năng né tránh cô, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn thẳng vào cô.

"Khà khà khà......." Tiểu Thỏ vẻ mặt đầy gian xảo, cười cười một tiếng, lại hướng về Trình Chi Ngôn đánh tới.

"......."

Trình Chi Ngôn hé mắt, tựa như nhìn thấu hành động trong lòng của Tiểu Thỏ, quyết định thật nhanh, mở cửa phòng Tiểu Thỏ đi ra ban công, lắc người một cái liền nhảy vụt qua bờ tường ban công trực tiếp trở về phòng của mình.

"Ha ha ha ha......" Tiểu Thỏ rốt cuộc không nhìn được nữa, bất chợt cười lớn một tiếng.

Không nghĩ tới anh cũng có ngày chật vật như vậy.

Tiểu Thỏ trong lòng cảm thấy vô cũng thỏa mãn, tiến thẳng đi vào phòng vệ sinh.

Ừ, lần này rốt cuộc có thể an tâm mà lau người một lần.

Đợi Tiểu Thỏ dùng nước nóng lau người xong một lần, cuối cùng nhẹ nhàng từ phòng vệ sinh bước ra.

Cô mặc một bộ áo ngủ, váy ngủ, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thật là tốt.

Cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới có hơn tám giờ.

Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn khắp nơi, nếu không có gì làm, hay lại đi tìm anh để trêu đùa một chút?

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ lập tức mở cửa đi ra ban công, trèo lên bờ tường, vươn người bước sang ban công phòng Trình Chi Ngôn.

Phòng Trình Chi Ngôn vẫn còn sáng đèn, Tiểu Thỏ cúi người, cẩn thận từ cửa sổ phòng anh đi tới, đi tới của từ ban công vào phòng anh, ngẩng đầu liếc nhìn vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0