Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Em rất nhớ anh 7

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Editor: Quỳnh Nguyễn

Sau đó, ở tại một mảnh bóng tối, anh trầm mặc, hôn cô.

Cái hôn này vẫn giằng co rất lâu sau đó, lâu đến Tiểu Thỏ sắp thở không được, Trình Chi Ngôn rốt cục đem cánh môi từ trên môi cô di chuyển.

Tiểu Thỏ từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, cả người đều đã treo tại trên người Trình Chi Ngôn, trên đùi căn bản dùng không được bất luận cái khí lực gì.

"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn ôm eo của cô, cúi đầu hô một tiếng tên cô.

"Uh`m??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, hướng tới ánh mắt anh nhìn qua đi.

Trong bóng đêm, đôi mắt anh trong suốt giống như vũ trụ không giới hạn, ngôi sao lóe ra ánh sáng rực rỡ, không hiểu, có một loại lực lượng hút người.

"..." Trình Chi Ngôn nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười cười, trầm thấp nói: "Không có gì."

"Cái gì nha??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn khóe môi anh như có như không tươi cười, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng đập trong ngực của anh một cái nói: "Làm gì nói chuyện chỉ nói đến một nửa?? Bộ dạng này ghét nhất, anh biết không??"

"Uh`m..." Trình Chi Ngôn cúi đầu cười, đem cả người cô đều đã ôm vào trong ngực, sau đó nghiêng người nói khẽ bên tai cô: "Không biết vì sao, biết rõ rành rành em ngay tại chỗ cách anh rất gần, nhưng mà liên hệ không được em, lại làm cho anh cảm thấy trong lòng một mảnh bối rối, rõ ràng mới tách ra không có bao lâu, nhưng mà lại không hiểu ra sao muốn gặp em.... Trước một mình anh ở Nam Kinh, một mình em đứng ở thành phố Z, rõ ràng cách xa như thế, anh lại không có cảm giác như vậy...."

"..." Tiểu Thỏ rúc vào trong lòng anh, yên lặng nghe anh nói những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không biết nên trở về đáp thế là tốt hay không nữa.

"Không ngừng nhớ em..." Cánh môi mỏng Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng ma xát trên viền tai tinh xảo của cô nói: "Anh cũng chờ đợi thời gian huấn luyện quân sự của em có thể nhanh qua đi, như vậy ít nhất thời gian buổi tối anh còn có thể nhìn thấy em."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Anh nước chanh..."Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, đột nhiên có chút bất đắc dĩ cười cười nói: " Nếu như em có thể lớn lên mau chút nữa thì tốt rồi."

"A?" Trong mắt Tiểu Thỏ khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

"Như vậy em là có thể gả cho anh, mỗi ngày đều đã cùng với anh rồi." Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống nhìn đôi má cô phấn nộn trắng nõn, vô cùng nghiêm túc nói.

"..."

Ánh mắt Tiểu Thỏ liền như vậy nhìn anh, sau một lúc lâu rốt cục hậu tri hậu giác hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, anh như vậy, xem như cầu hôn cùng em sao??"

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, lập tức liền bật cười.

Anh đưa tay nhéo nhéo đôi má cô phấn nộn, cười lắc đầu nói: "Đây không tính là chính thức cầu hôn."

"A...... Được rồi..." Tiểu Thỏ hơi có chút thất vọng.

"Về sau, chờ anh đều đã chuẩn bị tốt sẽ cực kỳ nghiêm túc cầu hôn em." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, đem cằm chính mình đặt trên đầu cô, trầm mặc sau một lát thanh âm cúi đầu hướng tới cô nói.

"Được...." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cũng cực kỳ nghiêm túc đáp ứng.

Trong trời đêm tối đen, một vòng ánh sáng trăng rằm mông lung tách ra, mấy khỏa ánh sáng nhạt lóe ra ở trong không trung rải lác đác trên đất, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một tia hơi thở ban đêm mát mẻ ngày mùa thu.

Mặc dù Trình Chi Ngôn không phải cực kỳ chính thức cầu hôn với cô, nhưng mà tối hôm đó ánh trăng ôn nhu, vẫn vững vàng ghi tạc trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0