Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ghen tuông nho nhỏ 2
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, ban đêm đầu thu không khí hơi lạnh theo xoang mũi của cô tiến vào trong phổi của cô, chậm rãi thở ra.
Cô hướng tới Trình Chi Ngôn chạy thẳng đến, hai tay bổ nhào đầy cõi lòng anh, đầu cô cọ xát ngực của anh nói: "Anh nước chanh, thật hi vọng em có thể lớn lên nhanh chút."
Trình Chi Ngôn giật mình, lập tức liền bật cười, anh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm thản nhiên nói: "Em không phải đã trưởng thành sao??"
"Uh`m..." Tiểu Thỏ rầu rĩ lên tiếng.
Nhưng mà....
Còn muốn lớn lên mau chút nữa...
"Được rồi, lên xe đi." Đại khái là đoán được ý nghĩ trong lòng cô, Trình Chi Ngôn cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán trơn bóng của cô, sau đó thấp giọng nói: "Vạn sự khởi đầu nan, vừa mới bắt đầu khó tránh khỏi lại có chút sứt đầu mẻ trán, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi."
"Uh`m..." Tiểu Thỏ gật đầu.
" Có thể lên xe sao??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.
"Uh`m." Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, buông tay ôm thắt lưng Trình Chi Ngôn ra, có chút xấu hổ hướng tới vị trí bên cạnh tài xế đi qua.
Trình Chi Ngôn cười cười, xoay người đi vào phòng điều khiển, thắt chặt giây an toàn, sau đó hướng tới phương hướng công ty qua đi.
Trong xe, âm nhạc trong radio nhẹ nhàng chậm chạp du dương chảy theo dòng, Tiểu Thỏ ngồi vị trí bên cạnh tài xế, một hồi nhìn xem ngoài cửa sổ một hồi nhìn xem Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy thời gian cho dù là từ từ như vậy, cũng rất tốt.Hơn nữa, không khí an tĩnh dễ chịu lại không liên tục bao lâu, di động Trình Chi Ngôn liền lại vang lên.
Trình Chi Ngôn đang lái xe hơi hơi cau mày, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Tiểu Thỏ, tiếp điện thoại giúp anh một phen, điện thoại trong túi anh."
"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi trước quần anh ra, nhìn thoáng qua biểu hiện trên màn hình, chần chờ một phen nói: "Là... Đinh Tiểu Nhiễm."
" Tiếp giúp anh một phen." Trình Chi Ngôn thuận miệng nói.
"A......" Tiểu Thỏ có chút do dự nhìn di động của anh, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xẹt qua trên màn hình, nghĩ nghĩ, vẫn lại là bầm nút nghe.
"Uy, Trình tổng, thật sự là xấu hổ lúc này quấy rầy anh, nhưng mà xấu hổ a, lần trước ngồi xe của anh không cẩn thận đem son môi rơi xuống trên xe của anh, không biết có thể phiền toái anh tìm giúp em một cái hay không?" Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm mềm nhũn hơi kiều mỵ từ trong điện thoại truyền ra, câu nói cuối cùng kia, ngữ điệu của cô hơi hơi giơ lên, mang theo giọng con gái Giang Nam mềm dẻo như con rắn nhỏ, thình lình xuyên nhập vào trong lỗ tai.
"Xấu hổ, tôi tại lái xe." Trình Chi Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn mặt đường phía trước, thanh âm thản nhiên nói.
"Ai nha, đều đã muộn thế này, Trình tổng anh mới từ công ty rời khỏi sao??" Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục từ trong loa truyền ra.
"Không phải, hiện tại tôi về công ty." Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, trong thanh âm đã có một tia không kiên nhẫn.
"Thật vậy chăng, đúng lúc em trên đường Hoàng Bộ cách công ty không xa, Trình tổng không ngại mà nói có thể thuận tiện đến chỗ em một phen hay không?? Bản thân em đi trên xe của anh tìm son môi." Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục nhu mì điềm đạm hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc hai giây, sau đó thanh âm lạnh lùng nói: "Cô ở đường đi bộ nào?"
"Ngay tại cửa tiệm công ty thường xuyên liên hoan."
Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, ban đêm đầu thu không khí hơi lạnh theo xoang mũi của cô tiến vào trong phổi của cô, chậm rãi thở ra.
Cô hướng tới Trình Chi Ngôn chạy thẳng đến, hai tay bổ nhào đầy cõi lòng anh, đầu cô cọ xát ngực của anh nói: "Anh nước chanh, thật hi vọng em có thể lớn lên nhanh chút."
Trình Chi Ngôn giật mình, lập tức liền bật cười, anh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thanh âm thản nhiên nói: "Em không phải đã trưởng thành sao??"
"Uh`m..." Tiểu Thỏ rầu rĩ lên tiếng.
Nhưng mà....
Còn muốn lớn lên mau chút nữa...
"Được rồi, lên xe đi." Đại khái là đoán được ý nghĩ trong lòng cô, Trình Chi Ngôn cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán trơn bóng của cô, sau đó thấp giọng nói: "Vạn sự khởi đầu nan, vừa mới bắt đầu khó tránh khỏi lại có chút sứt đầu mẻ trán, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi."
"Uh`m..." Tiểu Thỏ gật đầu.
" Có thể lên xe sao??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.
"Uh`m." Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, buông tay ôm thắt lưng Trình Chi Ngôn ra, có chút xấu hổ hướng tới vị trí bên cạnh tài xế đi qua.
Trình Chi Ngôn cười cười, xoay người đi vào phòng điều khiển, thắt chặt giây an toàn, sau đó hướng tới phương hướng công ty qua đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong xe, âm nhạc trong radio nhẹ nhàng chậm chạp du dương chảy theo dòng, Tiểu Thỏ ngồi vị trí bên cạnh tài xế, một hồi nhìn xem ngoài cửa sổ một hồi nhìn xem Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy thời gian cho dù là từ từ như vậy, cũng rất tốt.Hơn nữa, không khí an tĩnh dễ chịu lại không liên tục bao lâu, di động Trình Chi Ngôn liền lại vang lên.
Trình Chi Ngôn đang lái xe hơi hơi cau mày, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Tiểu Thỏ, tiếp điện thoại giúp anh một phen, điện thoại trong túi anh."
"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi trước quần anh ra, nhìn thoáng qua biểu hiện trên màn hình, chần chờ một phen nói: "Là... Đinh Tiểu Nhiễm."
" Tiếp giúp anh một phen." Trình Chi Ngôn thuận miệng nói.
"A......" Tiểu Thỏ có chút do dự nhìn di động của anh, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xẹt qua trên màn hình, nghĩ nghĩ, vẫn lại là bầm nút nghe.
"Uy, Trình tổng, thật sự là xấu hổ lúc này quấy rầy anh, nhưng mà xấu hổ a, lần trước ngồi xe của anh không cẩn thận đem son môi rơi xuống trên xe của anh, không biết có thể phiền toái anh tìm giúp em một cái hay không?" Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm mềm nhũn hơi kiều mỵ từ trong điện thoại truyền ra, câu nói cuối cùng kia, ngữ điệu của cô hơi hơi giơ lên, mang theo giọng con gái Giang Nam mềm dẻo như con rắn nhỏ, thình lình xuyên nhập vào trong lỗ tai.
"Xấu hổ, tôi tại lái xe." Trình Chi Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn mặt đường phía trước, thanh âm thản nhiên nói.
"Ai nha, đều đã muộn thế này, Trình tổng anh mới từ công ty rời khỏi sao??" Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục từ trong loa truyền ra.
"Không phải, hiện tại tôi về công ty." Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, trong thanh âm đã có một tia không kiên nhẫn.
"Thật vậy chăng, đúng lúc em trên đường Hoàng Bộ cách công ty không xa, Trình tổng không ngại mà nói có thể thuận tiện đến chỗ em một phen hay không?? Bản thân em đi trên xe của anh tìm son môi." Thanh âm Đinh Tiểu Nhiễm tiếp tục nhu mì điềm đạm hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc hai giây, sau đó thanh âm lạnh lùng nói: "Cô ở đường đi bộ nào?"
"Ngay tại cửa tiệm công ty thường xuyên liên hoan."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro