Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ghen tuông nho nhỏ 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ thoáng xấu hổ, trầm ngâm một chút, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Đinh Tiểu Nhiễm, son môi của cô rơi xuống ở nơi nào, tìm một cái."
"A? A...!" Đinh Tiểu Nhiễm đang chuẩn bị lại nói mấy câu ép buộc Tiểu Thỏ một phen, giờ phút này nghe Trình Chi Ngôn vừa nói như vậy khẩn trương vẻ mặt ôn nhu nói: "Có thể là rơi xuống dưới chỗ ngồi tay lái phụ đi, ngày hôm qua trang điểm lại trên xe Trình tổng, không cẩn thận rơi xuống."
"Xuống xe cô tìm một cái." Trình Chi Ngôn từ trong kính chiếu hậu nhàn nhạt liếc cô một cái nói.
"Được...." Đinh Tiểu Nhiễm gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp xoay xoay, sau đó tiếp tục cười khanh khách hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Đúng rồi, Trình tổng, buổi sáng ngày hôm qua tôi đưa bữa sáng cho anh, anh ăn không?"
Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.
Cô ta lại còn mang bữa sáng cho anh?
Đãi ngộ này không tệ!!
Trình Chi Ngôn không chớp mắt nhìn về phía trước, thanh âm thản nhiên nói: "Ngày hôm qua có vẻ bận, bữa sáng cô mang bị lão Kỷ mấy người bọn họ chia ăn hết."
"A......" Trên mặt Đinh Tiểu Nhiễm có che giấu thất vọng hiện ra, "Vậy Trình tổng thích ăn cái gì, lần sau em mang cho anh."
"Không cần." Trình Chi Ngôn quẹo khúc quanh, trong giọng nói không mang theo một tia tình cảm hướng tới Đinh Tiểu Nhiễm nói: "Không cần mang bữa sáng cho tôi, mỗi ngày tôi đều là ăn sáng xong đi làm."
"Được rồi..." Đinh Tiểu Nhiễm cắn cắn môi chính mình, có chút không cam lòng cúi đầu xuống.
Vốn còn muốn mỗi ngày mang bữa sáng cho Trình Chi Ngôn, có thể làm cho anh cảm thụ hiền lành chính mình một phen a... Không thể tưởng được...
Đinh Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, buổi sáng mỗi ngày làm bữa sáng cho Trình tổng chính là cô sao??Một cái Xú Nha Đầu miệng còn hôi sữa...
Thôi, thôi, không muốn cùng cô so đo, một tiểu nha đầu chưa bước trên xã hội, có thể biết cái gì, đàn ông sao, đều là hoa tâm, đối với cùng khuôn mặt, luôn luôn chán ghét, hơn nữa, gần quan được ban lộc, cô mỗi ngày đều đã cùng Trình tổng làm việc cùng một tầng lầu, cơ hội có thể tới gần anh nhiều hơn so với cô rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Đinh Tiểu Nhiễm nhất thời cân bằng, cũng chẳng muốn bới móc cùng Tiểu Thỏ rồi.
Tiểu Thỏ thấy cô rốt cục an tĩnh lại không nói, bỗng nhiên cảm giác chính mình rơi vào thanh tịnh.
Xe đến chỗ cửa công ty Trình Chi Ngôn bọn họ, Tiểu Thỏ cùng Đinh Tiểu Nhiễm xuống đến nơi trước, Trình Chi Ngôn lái xe đem xe ngừng vào ga ra.
Từ ga ra đi tới, Tiểu Thỏ vô cùng cao hứng nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, trong mắt hưng phấn nói: "Anh nước chanh, lần đầu tiên em tới công ty anh a."
Trình Chi Ngôn cúi đầu, cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt một cái trên cái mũi nhỏ của cô nói: "Vừa mới khai trương công ty, phương tiện còn có vẻ đơn sơ, đi vào không cần cười nhạo anh."
" Sẽ không sẽ không, emm sùng bái anh cũng không kịp rồi." Tiểu Thỏ cười đến đôi mắt đều đã híp thành một đường nhỏ.
Đinh Tiểu Nhiễm liền đứng ở chỗ không xa hai người bọn họ, hai tay ôm ngực thờ ơ nhìn bọn họ, khinh thường hừ một tiếng.
Ôm đi ôm đi, ôm ấp đi ôm ấp đi, hiện tại càng là hạnh phúc, thời gian dài lại càng chán ghét lợi hại.
Hừ, cô cũng không tin trên thế giới này lại có mèo nào không trộm thịt.
"Đi thôi." Trình Chi Ngôn trở tay cầm tay Tiểu Thỏ, nắm tay cô hướng tới trong tòa nhà đi đến.
Đinh Tiểu Nhiễm nhìn hai người bọn họ, trợn trừng mắt, dẫm xuống giày cao gót 12 centimeter "Rầu rĩ cạch" đi theo ở theo ở phía sau.
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ thoáng xấu hổ, trầm ngâm một chút, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Đinh Tiểu Nhiễm, son môi của cô rơi xuống ở nơi nào, tìm một cái."
"A? A...!" Đinh Tiểu Nhiễm đang chuẩn bị lại nói mấy câu ép buộc Tiểu Thỏ một phen, giờ phút này nghe Trình Chi Ngôn vừa nói như vậy khẩn trương vẻ mặt ôn nhu nói: "Có thể là rơi xuống dưới chỗ ngồi tay lái phụ đi, ngày hôm qua trang điểm lại trên xe Trình tổng, không cẩn thận rơi xuống."
"Xuống xe cô tìm một cái." Trình Chi Ngôn từ trong kính chiếu hậu nhàn nhạt liếc cô một cái nói.
"Được...." Đinh Tiểu Nhiễm gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp xoay xoay, sau đó tiếp tục cười khanh khách hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Đúng rồi, Trình tổng, buổi sáng ngày hôm qua tôi đưa bữa sáng cho anh, anh ăn không?"
Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.
Cô ta lại còn mang bữa sáng cho anh?
Đãi ngộ này không tệ!!
Trình Chi Ngôn không chớp mắt nhìn về phía trước, thanh âm thản nhiên nói: "Ngày hôm qua có vẻ bận, bữa sáng cô mang bị lão Kỷ mấy người bọn họ chia ăn hết."
"A......" Trên mặt Đinh Tiểu Nhiễm có che giấu thất vọng hiện ra, "Vậy Trình tổng thích ăn cái gì, lần sau em mang cho anh."
"Không cần." Trình Chi Ngôn quẹo khúc quanh, trong giọng nói không mang theo một tia tình cảm hướng tới Đinh Tiểu Nhiễm nói: "Không cần mang bữa sáng cho tôi, mỗi ngày tôi đều là ăn sáng xong đi làm."
"Được rồi..." Đinh Tiểu Nhiễm cắn cắn môi chính mình, có chút không cam lòng cúi đầu xuống.
Vốn còn muốn mỗi ngày mang bữa sáng cho Trình Chi Ngôn, có thể làm cho anh cảm thụ hiền lành chính mình một phen a... Không thể tưởng được...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, buổi sáng mỗi ngày làm bữa sáng cho Trình tổng chính là cô sao??Một cái Xú Nha Đầu miệng còn hôi sữa...
Thôi, thôi, không muốn cùng cô so đo, một tiểu nha đầu chưa bước trên xã hội, có thể biết cái gì, đàn ông sao, đều là hoa tâm, đối với cùng khuôn mặt, luôn luôn chán ghét, hơn nữa, gần quan được ban lộc, cô mỗi ngày đều đã cùng Trình tổng làm việc cùng một tầng lầu, cơ hội có thể tới gần anh nhiều hơn so với cô rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Đinh Tiểu Nhiễm nhất thời cân bằng, cũng chẳng muốn bới móc cùng Tiểu Thỏ rồi.
Tiểu Thỏ thấy cô rốt cục an tĩnh lại không nói, bỗng nhiên cảm giác chính mình rơi vào thanh tịnh.
Xe đến chỗ cửa công ty Trình Chi Ngôn bọn họ, Tiểu Thỏ cùng Đinh Tiểu Nhiễm xuống đến nơi trước, Trình Chi Ngôn lái xe đem xe ngừng vào ga ra.
Từ ga ra đi tới, Tiểu Thỏ vô cùng cao hứng nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, trong mắt hưng phấn nói: "Anh nước chanh, lần đầu tiên em tới công ty anh a."
Trình Chi Ngôn cúi đầu, cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt một cái trên cái mũi nhỏ của cô nói: "Vừa mới khai trương công ty, phương tiện còn có vẻ đơn sơ, đi vào không cần cười nhạo anh."
" Sẽ không sẽ không, emm sùng bái anh cũng không kịp rồi." Tiểu Thỏ cười đến đôi mắt đều đã híp thành một đường nhỏ.
Đinh Tiểu Nhiễm liền đứng ở chỗ không xa hai người bọn họ, hai tay ôm ngực thờ ơ nhìn bọn họ, khinh thường hừ một tiếng.
Ôm đi ôm đi, ôm ấp đi ôm ấp đi, hiện tại càng là hạnh phúc, thời gian dài lại càng chán ghét lợi hại.
Hừ, cô cũng không tin trên thế giới này lại có mèo nào không trộm thịt.
"Đi thôi." Trình Chi Ngôn trở tay cầm tay Tiểu Thỏ, nắm tay cô hướng tới trong tòa nhà đi đến.
Đinh Tiểu Nhiễm nhìn hai người bọn họ, trợn trừng mắt, dẫm xuống giày cao gót 12 centimeter "Rầu rĩ cạch" đi theo ở theo ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro