Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Hoàn cảnh xa lạ

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Trình Chi Ngôn hướng Tiểu Thỏ mỉm cười, giọng nói ôn nhu nói.

"...." Tiểu Thỏ trừng đôi mắt to trắng đen rõ ràng, gắt gao nhìn anh, sau một lúc lâu cau cái mũi nhỏ của mình nói: " Em khi nào thì mới có thể làm bạn gái của anh?"

" Chờ em..... Lại lớn lên một chút." Trong đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn tràn đầy ôn nhu, anh khom người xuống, sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: " Bây giờ em còn quá nhỏ."

Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, không vui bỉu môi nói:" Mấy ngày hôm trước vừa nói em trưởng thành đừng để anh mặc quần áo cho em, hiện tại lại nói em còn quá nhỏ, em rốt cuộc là trưởng thành hay là không trưởng thành a?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, lập tức liền bật cười nói: " Em trưởng thành hơn một chút so với trước đây, nhưng mà còn không có hoàn toàn lớn lên."

"....."

Tiểu Thỏ quay đầu đi chỗ khác, buồn bực không vui đi về phía trước, " Dù sao lớn hay không lớn là do anh định đoạt...."

-----

Tháng 9, mùa thu năm 2001.

Bạn học Bạch Tiểu Thỏ cuối cùng cũng tạm biệt nhà trẻ, quang vinh trở thành học sinh mới năm nhất tiểu học.

Cùng lúc đó, Trình Chi Ngôn đã là học sinh sơ trung năm hai rồi.

Vì có thể cùng Trình Chi Ngôn đi học, tan học, Tiểu Thỏ đặc biệt yêu cầu đi trường tiểu học tương đối gần trường sơ trung của Trình Chi Ngôn, buông tha trường tiểu học khá gần nhà.

Sáng sớm Trình Chi Ngôn liền nhìn thấy Tiểu Thỏ đeo túi sách, vẻ mặt cao hứng phấn chấn chờ mình cùng đi đến trường, nhịn không được cười cười, " Tiểu học các em bảy giờ rưỡi mới bắt đầu đi học, em thật sự muốn bảy giờ đi học cùng anh?"

" Vâng!" Tiểu Thỏ dùng lực gật gật đầu, chạy đến bên cạnh Trình Chi Ngôn ngửa đầu nhìn anh, gương mặt anh ở trong nắng sớm tản ra trắng nõn trơn bóng, hình dáng sườn mặt anh hình như so với trước kia càng thêm rõ ràng, đôi mắt trong suốt kia giống như cũng dần dần bắt đầu trở nên thâm thúy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hướng anh nói: " Em như thế nào cảm thấy anh có vẻ càng ngày càng cao rồi hả? "

Trình Chi Ngôn cười, anh ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: " Bởi vì bộ dáng em quá chậm lớn thôi."

"...." Tiểu Thỏ chu miệng nhỏ nhìn anh, suy nghĩ một chút lại tiếp tục hỏi: "Giọng nói của anh giống như cũng trở nên càng không giống với trước kia rồi hả?"

" Uh`m." Trình Chi Ngôn dùng giọng nói thiếu niên đặc biệt hơi trầm xuống trả lời: " Bởi vì anh trưởng thành."

" Giọng nói em sau này cũng sẽ thay đổi sao?"

" Sẽ không, chỉ có con trai mới có thể thay đổi giọng."

Trình Chi Ngôn mở khóa chiếc xe đạp ra, cưỡi lên xe sau đó quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: " Trèo lên."

Tiểu Thỏ gật gật đầu, nghe lời ngồi trên phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn.

Giữa nắng sớm, thiếu niên mười bốn tuổi mang theo Tiểu Thỏ bảy tuổi, thoải mái mà chạy ở trên đường cái.

Xe chạy khoảng hai mươi phút, Trình Chi Ngôn đưa cô đến cổng tiểu học.

Giờ phút này thời gian còn chưa tới bảy giờ, cổng tiểu học một mảnh vắng vẻ, gần như không có ai.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ từ phía sau xe đạp mình nhảy xuống xong, có chút không yên tâm nói: " Hiện tại thời gian còn rất sớm, một mình em đi vào không sao chứ?"

" Không sao." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: " Trước hai ngày báo danh, ba ba đã mang em xem qua phòng học, em trực tiếp chờ ở cửa phòng học là được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0