Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Huấn luyện quân sự gian khổ 3

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Uh`m... Hình như là đi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

"Tốt nghiệp xong chuẩn bị hôn lễ, lại kết hôn, sau đó lại đi chơi một hồi, lại sinh đứa bé, đến lúc đó bạn trai cậu đều đã hơn ba mươi tuổi rồi." Trang Manh Manh vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ nói: "Cậu thật sự không biết là tuổi quá lớn sao??"

"Ách..." Tiểu Thỏ theo bản năng lắc đầu.

Cô thích Trình Chi Ngôn, là từ nhỏ liền thích, mặc dù nhiều năm như vậy, cô cũng vẫn buồn rầu vì sao chính mình nhỏ so với Trình Chi Ngôn nhiều như vậy, làm hại cô không thể cùng anh cùng tiến lên học, cùng nhau tan học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc....

Nhưng mà cho tới bây giờ cô đều không có cảm thấy tuổi Trình Chi Ngôn quá lớn....

"Thanh mai trúc mã a, thực hâm mộ." Chu Đậu Đậu hoàn toàn không có nghĩ như Trang Manh Manh, cô chỉ là vẻ mặt hâm mộ nhìn Tiểu Thỏ.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn lại là mau đi ngủ đi, 5 giờ rưỡi buổi sáng ngày mai phải rời giường a!!" Dương Tuyết Cần cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, nhịn không được hướng tới các cô la lớn.

"Mau, tắm rửa ngủ đi!!" Tiểu Thỏ cũng nhìn thời gian một phen, đã hơn 10 giờ.

Vì thế, bốn cô gái trong ký túc xá từng người vệ sinh cá nhân một phen, liền nằm xuống.

Sáng ngày thứ hai còn chưa tới 5 giờ rưỡi.

Tiểu Thỏ liền nghe được bên ngoài phòng ngủ từng đợt tiếng cười chói tai vang lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay sau đó một cái thanh âm hùng hậu vang lên trước ký túc xá các cô nói: "Những học sinh mới, rời giường rồi!! Những học sinh mới rời giường rồi!!"

" Ta đi, người nào a, lúc này mới năm giờ mà bắt đầu ở bên ngoài rống lớn...." Trang Manh Manh bị từng đợt tiếng còi kia còn có gào thét làm cho ngủ không được, cô duỗi tay sờ di động bên cạnh gối đầu, híp mắt nhìn thoáng qua, tựa vào, mới đúng năm giờ, còn không để cho người ta sống.

"Hình như là huấn luyện viên đi..." Chu Đậu Đậu mơ mơ màng màng nghe tiềng ồn ào bên ngoài, chuyển người lại lầu bầu: "Không phải 5 giờ rưỡi rời giường a..."

Tiểu Thỏ ngáp một cái, cô buồn ngủ quá a, ngày hôm qua kì kèo mè nheo, cuối cùng vẫn lại là mười một giờ trên giường, kết quả sau khi nằm ở trên giường bởi vì không thích ứng, lại sợ hãi ban đêm chính mình ngủ sẽ từ trên giường lăn xuống, cô vẫn cứ đến gần mười hai giờ mới ngủ...

Nói cách khác, đến hiện tại, cô mới ngủ năm giờ.

"Thật phiền a... Không nghĩ rời giường..." Mặc dù ngoài miệng Dương Tuyết Cần nói như vậy, nhưng mà cô vẫn lại là người đầu tiên từ trên giường ngồi dậy, sau đó vuốt ve cầm quần áo mặc.

Ba người khác vẫn nằm ở trên giường giả chết như cũ.

"Rời giường, rời giường rồi!! Những học sinh mới!! Rời giường nhanh lên!!" Tiếng động lớn bên ngoài rất không dễ dàng biến mất một hồi, dì quản ngủ vậy mà lớn giọng vang lên trong hành lang.

Ngay sau đó, cửa mỗi căn phòng ngủ đều bị dùng lực gõ "Bang bang ầm".

" Rời giường nhanh lên!! Khẩn trương!!" Dì quản ngủ lớn giọng gào rít cửa mỗi căn phòng ngủ.

"Thần a..." Tiểu Thỏ đem đầu từ trong chăn dò xét ra ngoài, vẻ mặt tan vỡ nhìn hai người bạn cùng phòng khác nằm ở trên giường, nhịn không được cảm khái nói: "Liền không có thể để cho chúng ta ngủ nhiều nửa giờ sao..."

"Thôi... Vẫn lại là rời giường đi..." Trang Manh Manh bị thanh âm bên ngoài làm cho thật sự ngủ không được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0