Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Huấn luyện quân sự gian khổ
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Uh`m??" Tiểu Thỏ nghe thanh âm anh trầm thấp từ trong loa truyền tới, nhẹ nhàng mà lên tiếng.
"Nhớ em rồi."
Trình Chi Ngôn giống như là trầm thấp nói lời vô nghĩa, hướng tới bên kia điện thoại nói.
Tiểu Thỏ lập tức liền giật mình.
Trong nháy mắt đó, liền giống như ánh mặt trời ba tháng sáng lạn, một cây Hải Đường nhỏ nhẹ lặng im nở rộ trong không khí.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Chi Ngôn cơ hồ cũng không nói cái lời ngon tiếng ngọt gì cùng cô, đến nỗi "Anh yêu em", "Anh nhớ em" linh tinh mà nói, lại càng cho tới bây giờ đều không có đề cập qua.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy lúc cô nghe được ba chữ kia, một trái tim nhỏ phù phù, phù phù đập hết sức lợi hại,
"Uh`m..." Cô cúi đầu trả lời một tiếng, trong lòng nhưng là ức chế nhảy nhót không nổi.
Trình Chi Ngôn đi vào gian phòng, tiện tay đem cà- vạt trên cổ áo áo sơmi kéo, vứt đến trên ghế sofa, sau đó lấy di động đi vào phòng bếp, từ bên trong bình nước rót một chén nước ra, vừa uống vừa nói: "Em a, nhớ anh không?"
"..."
Tiểu Thỏ bĩu môi, đưa tay sờ sờ eo, còn đang chua xót đau đớn của chính mình, hướng tới Trình Chi Ngôn nổi giận nói: "Không nhớ, một chút cũng không nhớ."
Sau đó, cô liền nghe được Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại nhẹ nhàng bật cười.
" Vì sao?"
"Người nào làm hại em cả ngày đều đã eo mỏi lưng đau." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua bên trong phòng ngủ, mấy người ký túc xá chính mình kia đang từng người làm chuyện từng người, liền đè thấp thanh âm nhỏ giọng hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
"Uh`m..."
Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô, cười đến càng thêm lợi hại rồi.
"Không cho cười." Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ hướng tới anh nói.
"Được." Trình Chi Ngôn rất không dễ dàng thu lại tươi cười, cầm cốc nước thủy tinh trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cái chén, thanh âm trầm thấp nói: "Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự sao?"
"Đúng a." Vừa nhắc tới huấn luyện quân sự, khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp xuống: "Sáu giờ buổi sáng ngày mai liền muốn tập hợp, trời ạ, em đây chẳng phải là phải hơn năm giờ rời giường??"
"Uh`m, không sai biệt lắm đi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thuận tay cầm cái chén trong tay để đến trên bàn trà, ánh mắt nhìn cửa sổ sát đất phòng khách, cười nói: "Kiên trì một phen, một tháng rất nhanh liền đi qua."
"Một tháng!?" Tiểu Thỏ nhịn không được hét lớn: "Chẳng lẽ huấn luyện quân sự không phải một tuần thì tốt rồi sao??"
"A......Em cho là huấn luyện quân sự cao trung a??" Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười, trong thanh âm mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Xấu hổ a, Nam Đại huấn luyện quân sự một tháng, nhớ rõ buổi sáng thức dậy bôi kem chống nắng."
"..."
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chính mình hận không thể hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngất đi.
"Thời gian không còn sớm, em đi ngủ sớm một chút đi, uh`m??" Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, đã qua 9 giờ rưỡi, người này lại vệ sinh cá nhân một phen mà nói, không sai biệt lắm mười giờ mới có thể trên giường đi ngủ, nếu như 5 giờ rưỡi buổi sáng ngày mai liền rời giường mà nói, cũng chỉ còn lại có nửa giờ thời gian giấc ngủ.
"Được rồi." Tiểu Thỏ đưa điện thoại di động từ bên cạnh lỗ tai lấy qua, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian phía trên, có chút lưu luyến không rời hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
" Uh`m, đi thôi." Trình Chi Ngôn cười cười, thanh âm ôn nhu hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chúc ngủ ngon."
" Chúc ngủ ngon." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn nói một câu, lại chậm chạp không có gác điện thoại.
"Làm sao vậy? Còn có cái gì muốn nói với anh sao??"
"Uh`m??" Tiểu Thỏ nghe thanh âm anh trầm thấp từ trong loa truyền tới, nhẹ nhàng mà lên tiếng.
"Nhớ em rồi."
Trình Chi Ngôn giống như là trầm thấp nói lời vô nghĩa, hướng tới bên kia điện thoại nói.
Tiểu Thỏ lập tức liền giật mình.
Trong nháy mắt đó, liền giống như ánh mặt trời ba tháng sáng lạn, một cây Hải Đường nhỏ nhẹ lặng im nở rộ trong không khí.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Chi Ngôn cơ hồ cũng không nói cái lời ngon tiếng ngọt gì cùng cô, đến nỗi "Anh yêu em", "Anh nhớ em" linh tinh mà nói, lại càng cho tới bây giờ đều không có đề cập qua.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy lúc cô nghe được ba chữ kia, một trái tim nhỏ phù phù, phù phù đập hết sức lợi hại,
"Uh`m..." Cô cúi đầu trả lời một tiếng, trong lòng nhưng là ức chế nhảy nhót không nổi.
Trình Chi Ngôn đi vào gian phòng, tiện tay đem cà- vạt trên cổ áo áo sơmi kéo, vứt đến trên ghế sofa, sau đó lấy di động đi vào phòng bếp, từ bên trong bình nước rót một chén nước ra, vừa uống vừa nói: "Em a, nhớ anh không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Tiểu Thỏ bĩu môi, đưa tay sờ sờ eo, còn đang chua xót đau đớn của chính mình, hướng tới Trình Chi Ngôn nổi giận nói: "Không nhớ, một chút cũng không nhớ."
Sau đó, cô liền nghe được Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại nhẹ nhàng bật cười.
" Vì sao?"
"Người nào làm hại em cả ngày đều đã eo mỏi lưng đau." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua bên trong phòng ngủ, mấy người ký túc xá chính mình kia đang từng người làm chuyện từng người, liền đè thấp thanh âm nhỏ giọng hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
"Uh`m..."
Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô, cười đến càng thêm lợi hại rồi.
"Không cho cười." Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ hướng tới anh nói.
"Được." Trình Chi Ngôn rất không dễ dàng thu lại tươi cười, cầm cốc nước thủy tinh trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cái chén, thanh âm trầm thấp nói: "Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự sao?"
"Đúng a." Vừa nhắc tới huấn luyện quân sự, khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp xuống: "Sáu giờ buổi sáng ngày mai liền muốn tập hợp, trời ạ, em đây chẳng phải là phải hơn năm giờ rời giường??"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Uh`m, không sai biệt lắm đi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thuận tay cầm cái chén trong tay để đến trên bàn trà, ánh mắt nhìn cửa sổ sát đất phòng khách, cười nói: "Kiên trì một phen, một tháng rất nhanh liền đi qua."
"Một tháng!?" Tiểu Thỏ nhịn không được hét lớn: "Chẳng lẽ huấn luyện quân sự không phải một tuần thì tốt rồi sao??"
"A......Em cho là huấn luyện quân sự cao trung a??" Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười, trong thanh âm mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Xấu hổ a, Nam Đại huấn luyện quân sự một tháng, nhớ rõ buổi sáng thức dậy bôi kem chống nắng."
"..."
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chính mình hận không thể hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngất đi.
"Thời gian không còn sớm, em đi ngủ sớm một chút đi, uh`m??" Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, đã qua 9 giờ rưỡi, người này lại vệ sinh cá nhân một phen mà nói, không sai biệt lắm mười giờ mới có thể trên giường đi ngủ, nếu như 5 giờ rưỡi buổi sáng ngày mai liền rời giường mà nói, cũng chỉ còn lại có nửa giờ thời gian giấc ngủ.
"Được rồi." Tiểu Thỏ đưa điện thoại di động từ bên cạnh lỗ tai lấy qua, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian phía trên, có chút lưu luyến không rời hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
" Uh`m, đi thôi." Trình Chi Ngôn cười cười, thanh âm ôn nhu hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chúc ngủ ngon."
" Chúc ngủ ngon." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn nói một câu, lại chậm chạp không có gác điện thoại.
"Làm sao vậy? Còn có cái gì muốn nói với anh sao??"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro