Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không có một chút khí lực
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Cái loại cảm giác duy trì liên tục ở trên đám mây đó, làm cho trong đại não cô trống rỗng, nếu sớm biết hậu quả báo thù của mình, là trừng phạt càng thêm cực kỳ tàn ác hơn tối hôm qua...
Nói cái gì cô cũng sẽ không làm như vậy, hu hu hu...
Trình Chi Ngôn nhìn đôi mắt đỏ rực của cô, biết rõ lần này cô hoàn toàn bị trừng phạt sợ rồi, vì vậy nhịn không được cúi đầu nhẹ khẽ hôn một cái ở trên gương mặt trắng mịn của cô nói: "Đứng lên đi, đi tắm mồ hôi trên người em."
"..." Tiểu Thỏ đáng thương xoay đầu lại.
Nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó giọng yếu ớt nói: "Mệt quá..."
"Ừ." Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lên, anh vươn tay ra, ôm Tiểu Thỏ dậy, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng mổ một cái môi đã sớm sưng đỏ của cô, giọng ôn nhu nói: "Vậy anh ôm em đi qua, hửm??"
"Ừ..." Tiểu Thỏ cảm giác mình đến khí lực nói chuyện cũng không còn.
Anh cứ như vậy ôm cô tiến vào buồng vệ sinh, mở vòi sen tắm nước nóng ra, đợi đến sau khi nước nóng tuôn ra, mới ôm cô đứng lên đi vào.
Nước nóng trong vòi sen, không ngừng cọ rửa ở trên người hai người bọn họ, toàn thân Tiểu Thỏ đều không có một chút khí lực, cả người cứ như vậy mềm mại tựa ở trong ngực Trình Chi Ngôn, mặc cho nước chảy làm ướt nhẹp tóc dài của mình.
"Đứng vững." Trình Chi Ngôn vốn là ôm ngang cô, trước mắt, lại dè dặt để hai chân cô xuống, thấp giọng dặn dò với cô.
Chân Tiểu Thỏ vừa mới tiếp xúc mặt đất, liền mềm một chút, cả người sẽ phải quỳ xuống đất.
May mắn Trình Chi Ngôn vội vàng ôm eo cô, lại nâng cô lên.
"Em đến một chút khí lực cũng không có??" Anh có chút buồn cười nhìn cô, trong giọng nói mang theo một tia đau lòng và ôn nhu thấp giọng hỏi cô.
"Cầm... Thú..." Hai tay Tiểu Thỏ ôm lấy eo Trình Chi Ngôn, rồi mới miễn cưỡng để cho mình dựa vào anh đứng lên, đầu cô chôn ở ngực anh, giọng nói sâu kín phun ra hai chữ này.
"A..." Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng cười cười.
Cái loại cảm giác duy trì liên tục ở trên đám mây đó, làm cho trong đại não cô trống rỗng, nếu sớm biết hậu quả báo thù của mình, là trừng phạt càng thêm cực kỳ tàn ác hơn tối hôm qua...
Nói cái gì cô cũng sẽ không làm như vậy, hu hu hu...
Trình Chi Ngôn nhìn đôi mắt đỏ rực của cô, biết rõ lần này cô hoàn toàn bị trừng phạt sợ rồi, vì vậy nhịn không được cúi đầu nhẹ khẽ hôn một cái ở trên gương mặt trắng mịn của cô nói: "Đứng lên đi, đi tắm mồ hôi trên người em."
"..." Tiểu Thỏ đáng thương xoay đầu lại.
Nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó giọng yếu ớt nói: "Mệt quá..."
"Ừ." Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lên, anh vươn tay ra, ôm Tiểu Thỏ dậy, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng mổ một cái môi đã sớm sưng đỏ của cô, giọng ôn nhu nói: "Vậy anh ôm em đi qua, hửm??"
"Ừ..." Tiểu Thỏ cảm giác mình đến khí lực nói chuyện cũng không còn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cứ như vậy ôm cô tiến vào buồng vệ sinh, mở vòi sen tắm nước nóng ra, đợi đến sau khi nước nóng tuôn ra, mới ôm cô đứng lên đi vào.
Nước nóng trong vòi sen, không ngừng cọ rửa ở trên người hai người bọn họ, toàn thân Tiểu Thỏ đều không có một chút khí lực, cả người cứ như vậy mềm mại tựa ở trong ngực Trình Chi Ngôn, mặc cho nước chảy làm ướt nhẹp tóc dài của mình.
"Đứng vững." Trình Chi Ngôn vốn là ôm ngang cô, trước mắt, lại dè dặt để hai chân cô xuống, thấp giọng dặn dò với cô.
Chân Tiểu Thỏ vừa mới tiếp xúc mặt đất, liền mềm một chút, cả người sẽ phải quỳ xuống đất.
May mắn Trình Chi Ngôn vội vàng ôm eo cô, lại nâng cô lên.
"Em đến một chút khí lực cũng không có??" Anh có chút buồn cười nhìn cô, trong giọng nói mang theo một tia đau lòng và ôn nhu thấp giọng hỏi cô.
"Cầm... Thú..." Hai tay Tiểu Thỏ ôm lấy eo Trình Chi Ngôn, rồi mới miễn cưỡng để cho mình dựa vào anh đứng lên, đầu cô chôn ở ngực anh, giọng nói sâu kín phun ra hai chữ này.
"A..." Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro