Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không dám lái nhanh
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Đằng sau càng không ngừng có xe ấn còi bíp bíp với cô, còn có người dùng ánh đèn xa không ngừng chiếu cô, Tiểu Thỏ vừa siết chặt tay lái, vừa lạnh nhạt giả vowfw chính mình không có nghe được gì cùng không nhìn thấy gì, vẫn như cũ chậm rãi lái về phía trước.
Kể từ sau khi Trình Chi Ngôn lên xe, liền liên tục nhắm mắt lại ngồi ngửa ở trên ghế, nhìn tựa như đang ngủ.
Anh không nói lời nào, Tiểu Thỏ đương nhiên sẽ không chủ động tìm đề tài đi chọc anh mất hứng.
Cứ như vậy yên tĩnh, sau khi trầm mặc lái trong chốc lát, đôi mắt Trình Chi Ngôn đột nhiên chậm rãi mở ra, nhìn mặt đường trước mắt, thấp giọng hỏi Tiểu Thỏ: "Chạy đến đâu rồi??"
"Ách... Cầu lớn Cổ Lâu..." Tiểu Thỏ nhìn cầu lớn xanh vàng rực rỡ trước mắt, giọng nói yếu ớt đáp lại Trình Chi Ngôn.
"Mới đến cầu lớn Cổ Lâu??" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, giọng nói thản nhiên nói: "Em lái, đã mười lăm phút đi??"
"Ha ha ha... Đúng vậy..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười, vừa nghe được Trình Chi Ngôn nói với bản thân, cô liền không nhịnđược đạp thắng lại, sợ mình lúc lái xe nói chuyện phân tâm, không để ý liền đụng vào xe phía trước. Trình Chi Ngôn tựa hồ cũng cảm giác được xe này gần như là lấy tốc độ rùa bò chạy về phía trước, thật sự là nhịn không được, liền quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đo trước mặt Tiểu Thỏ.
A... Tốc độ mười lăm km/h...
Không trách được anh nói lúc này mới qua một lúc, đã thấy rất nhiều chiếc xe chạy bằng điện chạy vượt bọn họ.
"Em có thể lái nhanh hơn một chút không??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, có chút đau đầu đè lên cái trán của mình, thuận miệng nói với cô.
"Em... Mới vừa rồi là lái đến ba mươi km/h nha... Đây không phải là bởi vì nói chuyện với anh, em mới lái chậm lại ư..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng, tốc độ này của cô ở trên đường xác thực là chậm, vừa rồi cô cũng trông thấy những chiếc xe chạy bằng điện kia vượt xe của bọn họ...
Nhưng mà... Nhưng mà... Cô chính là không dám lái nhanh nha...
Tiểu Thỏ cảm giác mình có chút khóc không ra nước mắt.
Đằng sau càng không ngừng có xe ấn còi bíp bíp với cô, còn có người dùng ánh đèn xa không ngừng chiếu cô, Tiểu Thỏ vừa siết chặt tay lái, vừa lạnh nhạt giả vowfw chính mình không có nghe được gì cùng không nhìn thấy gì, vẫn như cũ chậm rãi lái về phía trước.
Kể từ sau khi Trình Chi Ngôn lên xe, liền liên tục nhắm mắt lại ngồi ngửa ở trên ghế, nhìn tựa như đang ngủ.
Anh không nói lời nào, Tiểu Thỏ đương nhiên sẽ không chủ động tìm đề tài đi chọc anh mất hứng.
Cứ như vậy yên tĩnh, sau khi trầm mặc lái trong chốc lát, đôi mắt Trình Chi Ngôn đột nhiên chậm rãi mở ra, nhìn mặt đường trước mắt, thấp giọng hỏi Tiểu Thỏ: "Chạy đến đâu rồi??"
"Ách... Cầu lớn Cổ Lâu..." Tiểu Thỏ nhìn cầu lớn xanh vàng rực rỡ trước mắt, giọng nói yếu ớt đáp lại Trình Chi Ngôn.
"Mới đến cầu lớn Cổ Lâu??" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, giọng nói thản nhiên nói: "Em lái, đã mười lăm phút đi??"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha ha... Đúng vậy..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười, vừa nghe được Trình Chi Ngôn nói với bản thân, cô liền không nhịnđược đạp thắng lại, sợ mình lúc lái xe nói chuyện phân tâm, không để ý liền đụng vào xe phía trước. Trình Chi Ngôn tựa hồ cũng cảm giác được xe này gần như là lấy tốc độ rùa bò chạy về phía trước, thật sự là nhịn không được, liền quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đo trước mặt Tiểu Thỏ.
A... Tốc độ mười lăm km/h...
Không trách được anh nói lúc này mới qua một lúc, đã thấy rất nhiều chiếc xe chạy bằng điện chạy vượt bọn họ.
"Em có thể lái nhanh hơn một chút không??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, có chút đau đầu đè lên cái trán của mình, thuận miệng nói với cô.
"Em... Mới vừa rồi là lái đến ba mươi km/h nha... Đây không phải là bởi vì nói chuyện với anh, em mới lái chậm lại ư..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng, tốc độ này của cô ở trên đường xác thực là chậm, vừa rồi cô cũng trông thấy những chiếc xe chạy bằng điện kia vượt xe của bọn họ...
Nhưng mà... Nhưng mà... Cô chính là không dám lái nhanh nha...
Tiểu Thỏ cảm giác mình có chút khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro