Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không lộn xộn
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"Thực." Trình Chi Ngôn gật đầu.
Tiểu Thỏ lập tức tinh thần tỉnh táo, xoay người một ngồi ở trên người anh, sau khi hô lớn một tiếng "Vậy em liền không khách khí ", liền vùi đầu bắt đầu làm việc.
Trong nháy mắt đó, cô không nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Trình Chi Ngôn.
Liền ở khi Tiểu Thỏ đang cố gắng lưu dấu vết ở trên người Trình Chi Ngôn, Trình Chi Ngôn một mực yên lặng lặng yên nằm ở nơi đó không có nhúc nhích, đột nhiên vươn tay ra, thập phần không thành thật phủ ở trên lưng cô.
"Anh làm gì??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trừng mắt hỏi anh.
"Ừm... Không làm gì..." Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, trong giọng nói của Trình Chi Ngôn mang theo một tia khàn khàn nói với cô: "Em tiếp tục đi, không cần băn khoăn anh."
...
Cái gì gọi là không cần băn khoăn anh!?
Tiểu Thỏ nhìn anh, chỉ là nhìn bàn tay anh đang dao động ở trên lưng của mình, liền nhăn nhăn cái mũi nhỏ nói: "Chỉ cho phép sờ sau lưng, không được phép sờ địa phương khác!"
"Ừ." Trình Chi Ngôn gật gật đầu.
Lúc Tiểu Thỏ mới hài lòng tiếp tục công việc.
Mười phút sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh cảnh tượng loang lổ trước mắt kia, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: "Xong rồi, xem ra cuối cùng... A - -!!"
Kèm theo một tiếng thét chói tai của cô, một giây sau, cô lại bị người nào đó áp chế ở trên gối đầu.
"Anh làm gì!? Anh anh anh... vừa rồi không phải anh nói anh sẽ không lộn xộn sao??" Tiểu Thỏ nhìn anh, giọng nói lắp bắp hỏi Trình Chi Ngôn.
"Đúng vậy..." Khóe môi Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Mới vừa rồi anh nói anh sẽ không lộn xộn, nhưng không phải em nói em đã xong rồi ư??"
"Vậy... Vậy thì thế nào??" Tiểu Thỏ nhìn anh, trong lòng lập tức hiện lên một cỗ dự cảm xấu.
"Thực." Trình Chi Ngôn gật đầu.
Tiểu Thỏ lập tức tinh thần tỉnh táo, xoay người một ngồi ở trên người anh, sau khi hô lớn một tiếng "Vậy em liền không khách khí ", liền vùi đầu bắt đầu làm việc.
Trong nháy mắt đó, cô không nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Trình Chi Ngôn.
Liền ở khi Tiểu Thỏ đang cố gắng lưu dấu vết ở trên người Trình Chi Ngôn, Trình Chi Ngôn một mực yên lặng lặng yên nằm ở nơi đó không có nhúc nhích, đột nhiên vươn tay ra, thập phần không thành thật phủ ở trên lưng cô.
"Anh làm gì??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trừng mắt hỏi anh.
"Ừm... Không làm gì..." Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, trong giọng nói của Trình Chi Ngôn mang theo một tia khàn khàn nói với cô: "Em tiếp tục đi, không cần băn khoăn anh."
...
Cái gì gọi là không cần băn khoăn anh!?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thỏ nhìn anh, chỉ là nhìn bàn tay anh đang dao động ở trên lưng của mình, liền nhăn nhăn cái mũi nhỏ nói: "Chỉ cho phép sờ sau lưng, không được phép sờ địa phương khác!"
"Ừ." Trình Chi Ngôn gật gật đầu.
Lúc Tiểu Thỏ mới hài lòng tiếp tục công việc.
Mười phút sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh cảnh tượng loang lổ trước mắt kia, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: "Xong rồi, xem ra cuối cùng... A - -!!"
Kèm theo một tiếng thét chói tai của cô, một giây sau, cô lại bị người nào đó áp chế ở trên gối đầu.
"Anh làm gì!? Anh anh anh... vừa rồi không phải anh nói anh sẽ không lộn xộn sao??" Tiểu Thỏ nhìn anh, giọng nói lắp bắp hỏi Trình Chi Ngôn.
"Đúng vậy..." Khóe môi Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Mới vừa rồi anh nói anh sẽ không lộn xộn, nhưng không phải em nói em đã xong rồi ư??"
"Vậy... Vậy thì thế nào??" Tiểu Thỏ nhìn anh, trong lòng lập tức hiện lên một cỗ dự cảm xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro