Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không nên xuất hiện
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Sau khi máy bay bình an hạ xuống sân bay Bắc Kinh, Cố Trừng Tịch duỗi tay đẩy Trình Thi Đồng vẫn đang ngủ say, trong nháy mắt thấy cô mê mê mang mang mở mắt ra, lộ ra một nụ cười nhạt với cô nói: "Đến."
"Ừ..." Ý thức Trình Thi Đồng còn có chút chưa quay về, cô cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Trừng Tịch rất lâu, sau đó mới phục hồi tinh thần lại.
Những nhóm hành khách khác đã bắt đầu lấy va ly từ trên giá quần áo, cầm túi, Trình Thi Đồng ngẩn người một lát, sau đó cởi bỏ dây an toàn trên người, cũng đứng lên theo.
Máy bay hạ cánh, lại đổi sang tàu điện ngầm, cuối cùng lúc đến cửa lớn chỗ bệnh viện của Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng lại có thể mềm nhũn chân đứng ở cửa bệnh viện, không dám đi vào.
Lúc ở trên máy bay, nhất định phải tắt máy, trong lúc này cô không nhận được bất kỳ tin nhắn và điện thoại gì, lúc xuống máy bay, trong nháy mắt cô mở máy đó, thực sợ hãi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hoặc là tin nhắn chưa đọc, cô sợ đó là một tin nhắn tuyên cáo Cố Ninh Thư qua đời.
Nhưng trước mắt, nhìn tòa nhà bệnh viện nguy nga, cô cũng không dám bước lên phía trước một bước...
Trình Thi Đồng chần chờ một chút, vẫn là quay đầu nhìn Cố Trừng Tịch bên cạnh, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi tắn nói với anh: "Cái kia... anh... anh cùng theo em vào không??"
Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn cô, một hồi lâu sau, thấp giọnghồi đáp: "Anh có thể vẫn luôn đưa anh đến lầu dưới phòng cấp cứu, nhưng anh không thể đi lên với em, dù sao... ba mẹ Ninh Thư đều ở bên trong này, anh nghĩ loại thời điểm này, bọn họ... Cũng không muốn nhìn thấy anh xuất hiện."
"Vâng..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, gật gật đầu.
Lúc đến lầu dưới phòng cấp cứu, Cố Trừng Tịch xoay người lại, duỗi tay nhẹ nhàng kéo bả vai cô một cái, thấp giọng nói: "Đi đi, cậu ta nhất định sẽ tốt lên. Có chuyện gì cần anh, liền gọi điện thoại cho anh."
"Vâng." Trình Thi Đồng dùng sức gật đầu, duỗi tay hung hăng lau nước mắt sắp tràn ra một chút, xoay người đi vào.
Cố Trừng Tịch đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của cô, thở dài một hơi.
Sau khi máy bay bình an hạ xuống sân bay Bắc Kinh, Cố Trừng Tịch duỗi tay đẩy Trình Thi Đồng vẫn đang ngủ say, trong nháy mắt thấy cô mê mê mang mang mở mắt ra, lộ ra một nụ cười nhạt với cô nói: "Đến."
"Ừ..." Ý thức Trình Thi Đồng còn có chút chưa quay về, cô cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Trừng Tịch rất lâu, sau đó mới phục hồi tinh thần lại.
Những nhóm hành khách khác đã bắt đầu lấy va ly từ trên giá quần áo, cầm túi, Trình Thi Đồng ngẩn người một lát, sau đó cởi bỏ dây an toàn trên người, cũng đứng lên theo.
Máy bay hạ cánh, lại đổi sang tàu điện ngầm, cuối cùng lúc đến cửa lớn chỗ bệnh viện của Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng lại có thể mềm nhũn chân đứng ở cửa bệnh viện, không dám đi vào.
Lúc ở trên máy bay, nhất định phải tắt máy, trong lúc này cô không nhận được bất kỳ tin nhắn và điện thoại gì, lúc xuống máy bay, trong nháy mắt cô mở máy đó, thực sợ hãi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hoặc là tin nhắn chưa đọc, cô sợ đó là một tin nhắn tuyên cáo Cố Ninh Thư qua đời.
Nhưng trước mắt, nhìn tòa nhà bệnh viện nguy nga, cô cũng không dám bước lên phía trước một bước...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thi Đồng chần chờ một chút, vẫn là quay đầu nhìn Cố Trừng Tịch bên cạnh, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi tắn nói với anh: "Cái kia... anh... anh cùng theo em vào không??"
Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn cô, một hồi lâu sau, thấp giọnghồi đáp: "Anh có thể vẫn luôn đưa anh đến lầu dưới phòng cấp cứu, nhưng anh không thể đi lên với em, dù sao... ba mẹ Ninh Thư đều ở bên trong này, anh nghĩ loại thời điểm này, bọn họ... Cũng không muốn nhìn thấy anh xuất hiện."
"Vâng..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, gật gật đầu.
Lúc đến lầu dưới phòng cấp cứu, Cố Trừng Tịch xoay người lại, duỗi tay nhẹ nhàng kéo bả vai cô một cái, thấp giọng nói: "Đi đi, cậu ta nhất định sẽ tốt lên. Có chuyện gì cần anh, liền gọi điện thoại cho anh."
"Vâng." Trình Thi Đồng dùng sức gật đầu, duỗi tay hung hăng lau nước mắt sắp tràn ra một chút, xoay người đi vào.
Cố Trừng Tịch đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của cô, thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro