Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không nói chuyện với anh 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên liếc mắt một cái liền thấy được Cố Nhược Nhân đứng cách đó không xa.
Anh lễ phép hướng tới cô gật gật đầu xem như chào hỏi.
"Thầy giáo Trình đứng ở chỗ này làm gì a?" Cố Nhược Nhân kiềm chế kích động trong lòng đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, mỉm cười hướng anh hỏi.
" Nghỉ ngơi một chút, nhìn điện thoại di động." Trình Chi Ngôn thả di động của mình lại trong túi, thanh âm trong veo mà lạnh lùng mang theo một chút xa cách trả lời.
"Lúc vừa mới vào tôi nhìn thấy khẩu hiệu lớp anh thật sự đặc biệt." Cố Nhược Nhân cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Nhìn ra được nhất định là dùng tâm chuẩn bị."
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, lập tức có chút bất đắc dĩ cười cười nói: "Là chính bọn nó thay đổi, tôi cũng không biết bọn họ chuẩn bị khẩu hiệu như vậy."
" Vậy khẩu hiệu nhóm người lớp anh ban đầu là gì?"
" Chính là thứ nhất hữu nghị, thứ hai trận đấu các loại..."
" Phốc, thì ra thầy giáo Trình giữ người như vậy." Cố Nhược Nhân nhịn không được bật cười.
"Thầy giáo Trình.... Năm nay bao nhiêu tuổi rồi??" Cố Nhược Nhân nhìn trên gương mặt thanh tú đẹp trai thoáng hiện mỉm cười lạnh nhạt, trong lòng chỉ cảm thấy trên cái thế giới này làm sao có thể có người đẹp trai như vậy.
Trình Chi Ngôn dừng một chút, không có trực tiếp trả lời mà là cười nói: "Hẳn là lớn hơn cô giáo Cố, cô giáo Cô nhìn tuổi còn trẻ như vậy hẳn là vừa mới tốt nghiệp đi."
"Ha ha ha... Đâu có đâu có..." Cố Nhược Nhân nghe anh nói, nhất thời mở cờ trong bụng, "Đã tốt nghiệp nhiều năm, già rồi, già rồi..."
Trình Chi Ngôn mỉm cười lại không nói.
Bên kia Cố Nhược Nhân còn đang lải nhải túm Trình Chi Ngôn nói chuyện, bên này Tiểu Thỏ có phần nóng vội.
Cô vốn trốn sau hành lang là muốn cô giáo Anh ngữ đi qua lại đi nói chuyện với Trình Chi Ngôn, nhưng mà ai biết cô giáo Anh ngữ vậy mà liền đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn không đi.Giờ phút này cô tiếp tục đứng ở chỗ này cũng không được, xoay người bỏ đi cũng không được.
Tiếp tục đứng ở chỗ này nghe hai người bọn họ chuyện trò vui vẻ, Tiểu Thỏ cảm thấy trong lòng mình có phần khó chịu...
Cần phải xoay người bỏ đi, nhất định sẽ khiến cho Trình Chi Ngôn chú ý... Đến lúc đó còn không biết trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào...
Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy được....
Gần đây thật sự là càng ngày càng khó chịu đựng rồi...
Lại đúng lúc này tiếng chuông di động của cô liền vang lên.
" Trời mưa xuống làm sao bây giờ, ta rất nhớ ngươi, không dám gọi cho ngươi, ta tìm không thấy nguyên nhân vì sao mất ngủ...."
Giọng nữ ngọt ngào lại mang theo một chút đau buồn đột nhiên ngay tại trong hành lang trống trải vang lên.
Tiểu Thỏ nhất thời luống cuống tay chân một trận, vội vàng lấy điện thoại cầm tay từ trong túi ra, nhanh chóng ấn tắt cái 10086 gọi điện thoại tới.
Hai tay cô nắm di động, trong lòng đã là lệ rơi thành sông.
Quả nhiên bất luận khi nào chỗ nào, di động Trung Quốc vĩnh viễn đều là cái người quan tâm nhất của ngươi...
Nhưng mà tin nhắn quan tâm liền thôi, như thế nào đột nhiên liền gọi điện thoại tới quan tâm a...
Tiếng Trình Chi Ngôn cùng Cố Nhược Nhân nói chuyện lập tức liền ngừng.
Có lẽ là đã nhận ra cái gì, Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, trầm mặc chốc lát sau đó hướng tới Cố Nhược Nhân cười nói cười nói: "Xấu hổ, đột nhiên nhớ tới có phần giáo trình quên ở trong phòng làm việc, tôi đi lấy một chút, đi trước."
"A? A.....Được." Trên mặt Cố Nhược Nhân không che dấu không được thất vọng.
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên liếc mắt một cái liền thấy được Cố Nhược Nhân đứng cách đó không xa.
Anh lễ phép hướng tới cô gật gật đầu xem như chào hỏi.
"Thầy giáo Trình đứng ở chỗ này làm gì a?" Cố Nhược Nhân kiềm chế kích động trong lòng đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, mỉm cười hướng anh hỏi.
" Nghỉ ngơi một chút, nhìn điện thoại di động." Trình Chi Ngôn thả di động của mình lại trong túi, thanh âm trong veo mà lạnh lùng mang theo một chút xa cách trả lời.
"Lúc vừa mới vào tôi nhìn thấy khẩu hiệu lớp anh thật sự đặc biệt." Cố Nhược Nhân cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Nhìn ra được nhất định là dùng tâm chuẩn bị."
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, lập tức có chút bất đắc dĩ cười cười nói: "Là chính bọn nó thay đổi, tôi cũng không biết bọn họ chuẩn bị khẩu hiệu như vậy."
" Vậy khẩu hiệu nhóm người lớp anh ban đầu là gì?"
" Chính là thứ nhất hữu nghị, thứ hai trận đấu các loại..."
" Phốc, thì ra thầy giáo Trình giữ người như vậy." Cố Nhược Nhân nhịn không được bật cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thầy giáo Trình.... Năm nay bao nhiêu tuổi rồi??" Cố Nhược Nhân nhìn trên gương mặt thanh tú đẹp trai thoáng hiện mỉm cười lạnh nhạt, trong lòng chỉ cảm thấy trên cái thế giới này làm sao có thể có người đẹp trai như vậy.
Trình Chi Ngôn dừng một chút, không có trực tiếp trả lời mà là cười nói: "Hẳn là lớn hơn cô giáo Cố, cô giáo Cô nhìn tuổi còn trẻ như vậy hẳn là vừa mới tốt nghiệp đi."
"Ha ha ha... Đâu có đâu có..." Cố Nhược Nhân nghe anh nói, nhất thời mở cờ trong bụng, "Đã tốt nghiệp nhiều năm, già rồi, già rồi..."
Trình Chi Ngôn mỉm cười lại không nói.
Bên kia Cố Nhược Nhân còn đang lải nhải túm Trình Chi Ngôn nói chuyện, bên này Tiểu Thỏ có phần nóng vội.
Cô vốn trốn sau hành lang là muốn cô giáo Anh ngữ đi qua lại đi nói chuyện với Trình Chi Ngôn, nhưng mà ai biết cô giáo Anh ngữ vậy mà liền đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn không đi.Giờ phút này cô tiếp tục đứng ở chỗ này cũng không được, xoay người bỏ đi cũng không được.
Tiếp tục đứng ở chỗ này nghe hai người bọn họ chuyện trò vui vẻ, Tiểu Thỏ cảm thấy trong lòng mình có phần khó chịu...
Cần phải xoay người bỏ đi, nhất định sẽ khiến cho Trình Chi Ngôn chú ý... Đến lúc đó còn không biết trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào...
Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy được....
Gần đây thật sự là càng ngày càng khó chịu đựng rồi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại đúng lúc này tiếng chuông di động của cô liền vang lên.
" Trời mưa xuống làm sao bây giờ, ta rất nhớ ngươi, không dám gọi cho ngươi, ta tìm không thấy nguyên nhân vì sao mất ngủ...."
Giọng nữ ngọt ngào lại mang theo một chút đau buồn đột nhiên ngay tại trong hành lang trống trải vang lên.
Tiểu Thỏ nhất thời luống cuống tay chân một trận, vội vàng lấy điện thoại cầm tay từ trong túi ra, nhanh chóng ấn tắt cái 10086 gọi điện thoại tới.
Hai tay cô nắm di động, trong lòng đã là lệ rơi thành sông.
Quả nhiên bất luận khi nào chỗ nào, di động Trung Quốc vĩnh viễn đều là cái người quan tâm nhất của ngươi...
Nhưng mà tin nhắn quan tâm liền thôi, như thế nào đột nhiên liền gọi điện thoại tới quan tâm a...
Tiếng Trình Chi Ngôn cùng Cố Nhược Nhân nói chuyện lập tức liền ngừng.
Có lẽ là đã nhận ra cái gì, Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, trầm mặc chốc lát sau đó hướng tới Cố Nhược Nhân cười nói cười nói: "Xấu hổ, đột nhiên nhớ tới có phần giáo trình quên ở trong phòng làm việc, tôi đi lấy một chút, đi trước."
"A? A.....Được." Trên mặt Cố Nhược Nhân không che dấu không được thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro