Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không thể thuộc về anh
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Tại sao phải chia tay...
Thật ra vừa rồi cô đã biết, không phải sao...
Trình Thi Đồng cứ như vậy trầm mặc nhìn chằm chằm Cố Ninh Thư rất lâu, sau đó trực tiếp đi đến bên cạnh anh, cầm lấy ba lô mình đặt ở trên giường bệnh của anh, xoay người vừa đi tới cửa phòng bệnh vừa nói: "Được."
Cố Ninh Thư nhìn cô, môi khẽ động động, nhưng vẫn không nói ra một câu nào.
Có lẽ, cô rời khỏi mình, mới là bảo vệ tốt nhất với cô...
Cố Ninh Thư cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn ga giường.
Trình Thi Đồng đứng ở cửa chờ trong chốc lát, thấy anh đúng là vẫn không nói ra câu nào, nhịn không được căm giận dậm chân, hô một tiếng với anh "Cố Ninh Thư sau này anh đừng hối hận!" Sau đó liền xông ra ngoài.
Trong hành lang ngoài phòng bệnh, tiếng bước chân của cô dần dần đi xa.
Cuối cùng Cố Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, thời gian dài như vậy, dù tất cả toàn thân anh đều là miệng vết thương, bị băng vải quấn quanh nằm ở trong phòng săn sóc đặc biệt cũng chưa từng rơi nước mắt qua, lại ở trong nháy mắt này, rơi xuống một giọt nước mắt.
Nước mắt rơi ở trên chăn đơn trắng noãn kia của bệnh viện, sau đó nhuộm thành một đóa hoa nhỏ màu xám nhạt.
Cố Ninh Thư cúi đầu rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn phòng bệnh lại khôi phục thành một phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong nội tâm tràn đầy cảm giác mất mát.
Anh thích cô gái kia, anh từ trong quyển sổ của anh trai nhìn thấy tên của cô gái kia, đúng là vẫn không thể thuộc về anh...
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn nhiệt liệt mà chói mắt như cũ, Cố Ninh Thư cứ lẳng lặng dựa vào ở trên giường bệnh như vậy, nhắm mắt lại nằm rất lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, chần chờ, bấm dãy số anh đã lưu rất nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ gọi đi kia.
Trong nháy mắt điện thoại tiếp thông đó, có một đạo giọng nói trầm thấp mà dễ nghe vang lên ở bên kia: "Alo, xin chào. Xin hỏi là vị nào?"
Tại sao phải chia tay...
Thật ra vừa rồi cô đã biết, không phải sao...
Trình Thi Đồng cứ như vậy trầm mặc nhìn chằm chằm Cố Ninh Thư rất lâu, sau đó trực tiếp đi đến bên cạnh anh, cầm lấy ba lô mình đặt ở trên giường bệnh của anh, xoay người vừa đi tới cửa phòng bệnh vừa nói: "Được."
Cố Ninh Thư nhìn cô, môi khẽ động động, nhưng vẫn không nói ra một câu nào.
Có lẽ, cô rời khỏi mình, mới là bảo vệ tốt nhất với cô...
Cố Ninh Thư cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn ga giường.
Trình Thi Đồng đứng ở cửa chờ trong chốc lát, thấy anh đúng là vẫn không nói ra câu nào, nhịn không được căm giận dậm chân, hô một tiếng với anh "Cố Ninh Thư sau này anh đừng hối hận!" Sau đó liền xông ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hành lang ngoài phòng bệnh, tiếng bước chân của cô dần dần đi xa.
Cuối cùng Cố Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, thời gian dài như vậy, dù tất cả toàn thân anh đều là miệng vết thương, bị băng vải quấn quanh nằm ở trong phòng săn sóc đặc biệt cũng chưa từng rơi nước mắt qua, lại ở trong nháy mắt này, rơi xuống một giọt nước mắt.
Nước mắt rơi ở trên chăn đơn trắng noãn kia của bệnh viện, sau đó nhuộm thành một đóa hoa nhỏ màu xám nhạt.
Cố Ninh Thư cúi đầu rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn phòng bệnh lại khôi phục thành một phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong nội tâm tràn đầy cảm giác mất mát.
Anh thích cô gái kia, anh từ trong quyển sổ của anh trai nhìn thấy tên của cô gái kia, đúng là vẫn không thể thuộc về anh...
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn nhiệt liệt mà chói mắt như cũ, Cố Ninh Thư cứ lẳng lặng dựa vào ở trên giường bệnh như vậy, nhắm mắt lại nằm rất lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, chần chờ, bấm dãy số anh đã lưu rất nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ gọi đi kia.
Trong nháy mắt điện thoại tiếp thông đó, có một đạo giọng nói trầm thấp mà dễ nghe vang lên ở bên kia: "Alo, xin chào. Xin hỏi là vị nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro