Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Không xong rồi - bị cảm 2
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Tiểu Thỏ sớm liền đi phòng học chờ Trình Thi Đồng tới đây.
Bên trong phòng học còn chưa có người đến, Tiểu Thỏ yên lặng ngồi ở trên ghế, hai tay nâng cằm lên, giương mắt nhìn cửa phòng học đợi bóng dáng Trình Thi Đồng xuất hiện.
Nhưng mà sau vài phút là Cố Ninh Thư vào.
Cậu ta vừa đi vào phòng học thấy Tiểu Thỏ đã ngồi ở trên ghế, hiển nhiên là sửng sốt một chút, sau đó đeo cặp sách đi đến trước mặt chỗ ngồi chính mình, hướng tới Tiểu Thỏ gật gật đầu liền ngồi xuống.
Trong mắt Tiểu Thỏ phức tạp quay đầu nhìn Cố Ninh Thư, sau một lúc lâu mới mở miệng hướng tới cậu ta hỏi: "Bạn học Cố, tại sao mỗi ngày cậu đều tới sớm như vậy?"
" Sớm sao?" Cố Ninh Thư ngẩng đầu nhìn cô một cái, thuận miệng nói: "Không phải cậu tới sớm hơn so với tớ sao?"
"Ai..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi, tớ còn không phải là vì phong thư tình cạm bẫy kia sao.
"Uh`m, cả người cậu đều rất trầm thấp." Cố Ninh Thư gật gật đầu tiếp tục nói: "Có cái chuyện không vui gì sao?"
"Cũng không phải cái chuyện lớn gì...." Tiểu Thỏ tiếp tục thở dài một hơi nói: "Chính là cảm thấy bộ dáng chính mình quá chậm, muốn sớm một chút biến thành người lớn."
Cố Ninh Thư nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu lại mở miệng nói: "Thích một người lớn hơn mình rất nhiều tuổi?"
"Cái gì?"
Tiểu Thỏ vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu ta, không phải đâu! Đây cũng có thể nhìn ra?
Cố Ninh Thư ngoéo khóe môi một cái, cúi đầu tiếp tục lấy sách vở từ trong cặp sách ra: "Loại chuyện này không có gì phải sầu, cậu dù sao cũng sẽ lớn."
" Nhưng mà tớ..." Thời điểm Tiểu Thỏ còn muốn tiếp tục nói cửa phòng học đột nhiên truyền đến thanh âm Trình Thi Đồng: "Sớm a, Tiểu Thỏ, hôm nay sớm như vậy sao?"
Tiểu Thỏ quay đầu đi, liếc thấy Trình Thi Đồng đeo cặp sách đi đến.
" Sớm a, Đồng Đồng!" Tiểu Thỏ hướng tới cô ấy vẫy vẫy tay, mắt thấy cô ấy đến bên cạnh mình, vội vàng túm cánh tay của cô ấy thấp giọng nói: "Đồng Đồng, cậu phải suy nghĩ kĩ a, chú nhỏ cậu viết phong thư tình kia cho cậu, cậu cũng không thể tùy tiện đưa ra ngoài a."
"A? Vì sao?" Trong mắt Trình Thi Đồng nghi hoặc nhìn cô, thuận tay cầm cặp sách trên vai mình đặt trên bàn học, ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, là có vấn đề gì sao? ?"
"Uh`m. . ." Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Dù sao tớ cảm thấy được cậu bị anh ấy lừa."
"Ai nha, sẽ không." Trình Thi Đồng cười hì hì khoát tay áo nói: "Ngày hôm qua sau khi hai người về, tớ vừa cẩn thận nghiên cứu mấy lần thật sự không có vấn đề a!"
" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút lo lắng, dù sao đêm qua Trình Chi Ngôn đã chính miệng thừa nhận anh lại lừa gạt Đồng Đồng rồi.
" Yên tâm, nếu như chú lại lừa tớ, tớ cứ tiếp tục bắt cóc vợ chú ấy." Trình Thi Đồng lời thề son sắt nói.
" Bắt cóc tớ có ích lợi gì a, cậu căn bản là uy hiếp không được anh ấy..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, không biết nói gì nói.
"Ha ha." Trình Thi Đồng cười cười, không có tiếp tục nói chuyện, mà là lấy một cái phong thư hồng nhạt từ trong cặp sách mình ra, hướng tới Tiểu Thỏ giơ giơ lên nói: " Tớ đưa sao?"
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Tiểu Thỏ sớm liền đi phòng học chờ Trình Thi Đồng tới đây.
Bên trong phòng học còn chưa có người đến, Tiểu Thỏ yên lặng ngồi ở trên ghế, hai tay nâng cằm lên, giương mắt nhìn cửa phòng học đợi bóng dáng Trình Thi Đồng xuất hiện.
Nhưng mà sau vài phút là Cố Ninh Thư vào.
Cậu ta vừa đi vào phòng học thấy Tiểu Thỏ đã ngồi ở trên ghế, hiển nhiên là sửng sốt một chút, sau đó đeo cặp sách đi đến trước mặt chỗ ngồi chính mình, hướng tới Tiểu Thỏ gật gật đầu liền ngồi xuống.
Trong mắt Tiểu Thỏ phức tạp quay đầu nhìn Cố Ninh Thư, sau một lúc lâu mới mở miệng hướng tới cậu ta hỏi: "Bạn học Cố, tại sao mỗi ngày cậu đều tới sớm như vậy?"
" Sớm sao?" Cố Ninh Thư ngẩng đầu nhìn cô một cái, thuận miệng nói: "Không phải cậu tới sớm hơn so với tớ sao?"
"Ai..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi, tớ còn không phải là vì phong thư tình cạm bẫy kia sao.
"Uh`m, cả người cậu đều rất trầm thấp." Cố Ninh Thư gật gật đầu tiếp tục nói: "Có cái chuyện không vui gì sao?"
"Cũng không phải cái chuyện lớn gì...." Tiểu Thỏ tiếp tục thở dài một hơi nói: "Chính là cảm thấy bộ dáng chính mình quá chậm, muốn sớm một chút biến thành người lớn."
Cố Ninh Thư nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu lại mở miệng nói: "Thích một người lớn hơn mình rất nhiều tuổi?"
"Cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thỏ vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu ta, không phải đâu! Đây cũng có thể nhìn ra?
Cố Ninh Thư ngoéo khóe môi một cái, cúi đầu tiếp tục lấy sách vở từ trong cặp sách ra: "Loại chuyện này không có gì phải sầu, cậu dù sao cũng sẽ lớn."
" Nhưng mà tớ..." Thời điểm Tiểu Thỏ còn muốn tiếp tục nói cửa phòng học đột nhiên truyền đến thanh âm Trình Thi Đồng: "Sớm a, Tiểu Thỏ, hôm nay sớm như vậy sao?"
Tiểu Thỏ quay đầu đi, liếc thấy Trình Thi Đồng đeo cặp sách đi đến.
" Sớm a, Đồng Đồng!" Tiểu Thỏ hướng tới cô ấy vẫy vẫy tay, mắt thấy cô ấy đến bên cạnh mình, vội vàng túm cánh tay của cô ấy thấp giọng nói: "Đồng Đồng, cậu phải suy nghĩ kĩ a, chú nhỏ cậu viết phong thư tình kia cho cậu, cậu cũng không thể tùy tiện đưa ra ngoài a."
"A? Vì sao?" Trong mắt Trình Thi Đồng nghi hoặc nhìn cô, thuận tay cầm cặp sách trên vai mình đặt trên bàn học, ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, là có vấn đề gì sao? ?"
"Uh`m. . ." Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Dù sao tớ cảm thấy được cậu bị anh ấy lừa."
"Ai nha, sẽ không." Trình Thi Đồng cười hì hì khoát tay áo nói: "Ngày hôm qua sau khi hai người về, tớ vừa cẩn thận nghiên cứu mấy lần thật sự không có vấn đề a!"
" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút lo lắng, dù sao đêm qua Trình Chi Ngôn đã chính miệng thừa nhận anh lại lừa gạt Đồng Đồng rồi.
" Yên tâm, nếu như chú lại lừa tớ, tớ cứ tiếp tục bắt cóc vợ chú ấy." Trình Thi Đồng lời thề son sắt nói.
" Bắt cóc tớ có ích lợi gì a, cậu căn bản là uy hiếp không được anh ấy..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, không biết nói gì nói.
"Ha ha." Trình Thi Đồng cười cười, không có tiếp tục nói chuyện, mà là lấy một cái phong thư hồng nhạt từ trong cặp sách mình ra, hướng tới Tiểu Thỏ giơ giơ lên nói: " Tớ đưa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro