Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Mỹ nữ cứu anh hùng
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nhưng mà hi vọng con không cần có thành kiến với đứa nhỏ Cảnh Thần này, lần trước nó làm hỗn loạn như vậy thực ra cũng là bởi vì trong nhà không có người quản nó, bản chất mà nói, nó thực ra vẫn lại là đứa bé ngoan."
"Uh`m." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
"Được rồi, thực ra mẹ chính là lo lắng con sẽ không quen Trình Chi Ngôn không ở bên cạnh, cho nên đến xem con." Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cúi đầu hôn một cái trên khuôn mặt phấn nộn của cô nói: "Nào ngờ con gái của mẹ đã trưởng thành..."
" Mẹ..." Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình, đột nhiên giật mình, thì ra không biết từ lúc nào bắt đầu, năm tháng đã để lại dấu vết nhàn nhạt ở trên trán mẹ cô, trong trí nhớ lúc nhỏ, trán mẹ cô trơn bóng no đủ, hiện tại đã có mấy cái nếp nhăn nhàn nhạt.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đến trường." Mẹ Tiểu Thỏ vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ nằm ở trên giường mình, lăn qua lộn lại ngủ không được, thời gian dần dần san bằng đau xót trong lòng, sẽ dần dần biến mất ký ức, nhưng cũng sẽ biến người yêu nhất già đi.
Thì ra cô trưởng thành mà mẹ liền biến già.
Trong nháy mắt như thế Tiểu Thỏ đột nhiên hi vọng chính mình không cần lớn lên nhanh như vậy, như vậy mẹ liền không thể biến già nhanh như vậy.
Cô nằm ở trên giường, nhớ đi nhớ lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau lại là ngày đến trường bình thường mà lại bận rộn.
Lúc tan học Tiểu Thỏ đeo cặp sách, có chút mệt mỏi trên đường đi về nhà.
Sau khi lên sơ nhất, chương trình học lập tức biến nhiều, độ khó cũng cao hơn một cái bậc thềm, tốc độ giảng bài giáo viên sơ nhất lại nhanh, chỉ cần hơi chút không để ý liền bắt đầu cảm thấy được không có biết giáo viên nói những gì.
Xem ra sau này trở về vẫn lại là đưa ra ý chính nhiều lắm.
Tiểu Thỏ vừa nghĩ vừa nhìn đường dưới chân.
" Uy! Mày chạy cái gì mà chạy? Có phải không dám đánh cùng chúng ta hay không? Khà khà!"
"Nó có một mình, đương nhiên muốn bỏ chạy! Nếu không thì quần áo nó dơ, nó trở về cũng bị ba ba mắng!"
" Từ Cảnh Thần! Không có mẹ! Khóc về nhà tìm ba ba! Ba ba không ở nhà gấp đến độ đái ra quần! Khà khà!"
Trong ngõ nhỏ bên cạnh truyền đến một trận thanh âm trẻ con kêu la, Tiểu Thỏ nghe thấy tên Từ Cảnh Thần hơi run sợ một chút.
Từ Cảnh Thần...
Tên này làm sao quen thuộc như vậy?
"Cút!" Một đạo tiếng kêu từ bên trong ngõ hẻm truyền ra.
Tiểu Thỏ lập tức nhớ tới, thanh âm này là đứa bé trai cùng chú Từ tới lần đó.
Ngày hôm qua mẹ nói Cảnh Thần sẽ không chính là nó chứ?
Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vốn là nghĩ không đi quản nó... Nhưng mà lại nghĩ tới lời mấy đứa nhỏ nói...
Cô khẽ cắn môi, vẫn lại là hướng tới hẻm nhỏ đi tới.
" Ai, Từ Cảnh Thần tại sao mày không nói, lúc ở trường học không phải cố gắng nói sao! Dám báo cáo giáo viên chúng ta, mách lẻo đúng không? Cuộc đời lão tử hận nhất người mách lẻo!" Một cái đứa trẻ tóc húi cua vẻ mặt hung ác đưa tay đẩy Từ Cảnh Thần, đẩy cả người cậu hướng về sau lui lại mấy bước.
" Chính là chúng ta giấu hộp văn phòng phẩm Ngô Đình Đình mắc mớ gì đến mày?"
Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nhưng mà hi vọng con không cần có thành kiến với đứa nhỏ Cảnh Thần này, lần trước nó làm hỗn loạn như vậy thực ra cũng là bởi vì trong nhà không có người quản nó, bản chất mà nói, nó thực ra vẫn lại là đứa bé ngoan."
"Uh`m." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
"Được rồi, thực ra mẹ chính là lo lắng con sẽ không quen Trình Chi Ngôn không ở bên cạnh, cho nên đến xem con." Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cúi đầu hôn một cái trên khuôn mặt phấn nộn của cô nói: "Nào ngờ con gái của mẹ đã trưởng thành..."
" Mẹ..." Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình, đột nhiên giật mình, thì ra không biết từ lúc nào bắt đầu, năm tháng đã để lại dấu vết nhàn nhạt ở trên trán mẹ cô, trong trí nhớ lúc nhỏ, trán mẹ cô trơn bóng no đủ, hiện tại đã có mấy cái nếp nhăn nhàn nhạt.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đến trường." Mẹ Tiểu Thỏ vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ nằm ở trên giường mình, lăn qua lộn lại ngủ không được, thời gian dần dần san bằng đau xót trong lòng, sẽ dần dần biến mất ký ức, nhưng cũng sẽ biến người yêu nhất già đi.
Thì ra cô trưởng thành mà mẹ liền biến già.
Trong nháy mắt như thế Tiểu Thỏ đột nhiên hi vọng chính mình không cần lớn lên nhanh như vậy, như vậy mẹ liền không thể biến già nhanh như vậy.
Cô nằm ở trên giường, nhớ đi nhớ lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau lại là ngày đến trường bình thường mà lại bận rộn.
Lúc tan học Tiểu Thỏ đeo cặp sách, có chút mệt mỏi trên đường đi về nhà.
Sau khi lên sơ nhất, chương trình học lập tức biến nhiều, độ khó cũng cao hơn một cái bậc thềm, tốc độ giảng bài giáo viên sơ nhất lại nhanh, chỉ cần hơi chút không để ý liền bắt đầu cảm thấy được không có biết giáo viên nói những gì.
Xem ra sau này trở về vẫn lại là đưa ra ý chính nhiều lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thỏ vừa nghĩ vừa nhìn đường dưới chân.
" Uy! Mày chạy cái gì mà chạy? Có phải không dám đánh cùng chúng ta hay không? Khà khà!"
"Nó có một mình, đương nhiên muốn bỏ chạy! Nếu không thì quần áo nó dơ, nó trở về cũng bị ba ba mắng!"
" Từ Cảnh Thần! Không có mẹ! Khóc về nhà tìm ba ba! Ba ba không ở nhà gấp đến độ đái ra quần! Khà khà!"
Trong ngõ nhỏ bên cạnh truyền đến một trận thanh âm trẻ con kêu la, Tiểu Thỏ nghe thấy tên Từ Cảnh Thần hơi run sợ một chút.
Từ Cảnh Thần...
Tên này làm sao quen thuộc như vậy?
"Cút!" Một đạo tiếng kêu từ bên trong ngõ hẻm truyền ra.
Tiểu Thỏ lập tức nhớ tới, thanh âm này là đứa bé trai cùng chú Từ tới lần đó.
Ngày hôm qua mẹ nói Cảnh Thần sẽ không chính là nó chứ?
Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vốn là nghĩ không đi quản nó... Nhưng mà lại nghĩ tới lời mấy đứa nhỏ nói...
Cô khẽ cắn môi, vẫn lại là hướng tới hẻm nhỏ đi tới.
" Ai, Từ Cảnh Thần tại sao mày không nói, lúc ở trường học không phải cố gắng nói sao! Dám báo cáo giáo viên chúng ta, mách lẻo đúng không? Cuộc đời lão tử hận nhất người mách lẻo!" Một cái đứa trẻ tóc húi cua vẻ mặt hung ác đưa tay đẩy Từ Cảnh Thần, đẩy cả người cậu hướng về sau lui lại mấy bước.
" Chính là chúng ta giấu hộp văn phòng phẩm Ngô Đình Đình mắc mớ gì đến mày?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro