Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ngày sinh dự tính
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
"Chao ôi, chỉ chớp mắt liền mấy chục năm qua rồi a." Chu Nguyệt cúi đầu
cảm khái một tiếng nói, "Năm đó lần đầu tiên khi ta nhìn thấy con, con
vẫn là một đứa bé ba tuổi."
"Đúng nha." Tiểu Thỏ gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh lão Trình, trong tay anh vừa vặn bóc một quả hạt dẻ, nhìn thấy Tiểu Thỏ xoay đầu lại, liền một cách tự nhiên cầm hạt dẻ trong tay đưa tới bên miệng cô.
Tiểu Thỏ vô thức há miệng ăn hết.
Trình Chi Ngôn tiếp tục như không có việc gì bóc ra.
Chu Nguyệt có chút dở khóc dở cười nhìn một màn trước mắt, nhịn không được duỗi tay chọc chọc cánh tay lão Trình nói: "Nhìn thấy không, học một chút, con trai ông đang cho lột quả hạt dẻ cho vợ nó ăn đây, đã nhiều năm như vậy, sao cho tới bây giờ không có thấy qua ông lột một quả nào cho tôi??"
"..." Lão Trình quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, anh giãn hai bắp chân dài ra, duỗi ở trên ghế sofa phía trước, dựa vào lưng ghế sofa, cầm trong tay hai quả hạt dẻ, như không có việc gì bóc ra.
Cảm giác được lão Trình quay đầu nhìn mình một cái, Trình Chi Ngôn thuận tay nhét một quả hạt dẻ khác chưa bóc còn lại trong lòng bàn tay vào trong tay ông nói: "Đây, cầm lấy, tróc cho mẹ con đi."
"..." Lão Trình trừng mắt liếc anh một cái, không nói lời nào, yên lặng cúi đầu lột quả hạt dẻ.
Tiểu Thỏ nhìn mấy người bọn họ, liền không nhịn được buồn cười.
"Ai da, Tiểu Thỏ cười một tiếng này, thật sự khiến mẹ quên mất chuyện đứng đắn." Chu Nguyệt vỗ đầu một cái, xoay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Thỏ Thỏ a, khụ khụ, cái đó..."
Bà quay đầu nhìn thoáng qua ngồi hai người lão Trình và Trình Chi Ngôn ở bên cạnh, tiến đến bên tai Tiểu Thỏ, dùng tay cản trở, nhỏ giọng hỏi: "Lần trước dì cả con đến là lúc nào??"
"A??" Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Giống như là ngày chín tháng trước..."
"Ngày chín tháng trước?? Đó chính là ngày chín của tháng, để mẹ tính tính xem, hai ba bốn năm sáu... Lại thêm mấy tháng, đúng! Ngày sinh dự tính là ngày mười bốn tháng mười!!" Chu Nguyệt vỗ đùi, hưng phấn nói với Tiểu Thỏ.
"Đúng nha." Tiểu Thỏ gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh lão Trình, trong tay anh vừa vặn bóc một quả hạt dẻ, nhìn thấy Tiểu Thỏ xoay đầu lại, liền một cách tự nhiên cầm hạt dẻ trong tay đưa tới bên miệng cô.
Tiểu Thỏ vô thức há miệng ăn hết.
Trình Chi Ngôn tiếp tục như không có việc gì bóc ra.
Chu Nguyệt có chút dở khóc dở cười nhìn một màn trước mắt, nhịn không được duỗi tay chọc chọc cánh tay lão Trình nói: "Nhìn thấy không, học một chút, con trai ông đang cho lột quả hạt dẻ cho vợ nó ăn đây, đã nhiều năm như vậy, sao cho tới bây giờ không có thấy qua ông lột một quả nào cho tôi??"
"..." Lão Trình quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, anh giãn hai bắp chân dài ra, duỗi ở trên ghế sofa phía trước, dựa vào lưng ghế sofa, cầm trong tay hai quả hạt dẻ, như không có việc gì bóc ra.
Cảm giác được lão Trình quay đầu nhìn mình một cái, Trình Chi Ngôn thuận tay nhét một quả hạt dẻ khác chưa bóc còn lại trong lòng bàn tay vào trong tay ông nói: "Đây, cầm lấy, tróc cho mẹ con đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Lão Trình trừng mắt liếc anh một cái, không nói lời nào, yên lặng cúi đầu lột quả hạt dẻ.
Tiểu Thỏ nhìn mấy người bọn họ, liền không nhịn được buồn cười.
"Ai da, Tiểu Thỏ cười một tiếng này, thật sự khiến mẹ quên mất chuyện đứng đắn." Chu Nguyệt vỗ đầu một cái, xoay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Thỏ Thỏ a, khụ khụ, cái đó..."
Bà quay đầu nhìn thoáng qua ngồi hai người lão Trình và Trình Chi Ngôn ở bên cạnh, tiến đến bên tai Tiểu Thỏ, dùng tay cản trở, nhỏ giọng hỏi: "Lần trước dì cả con đến là lúc nào??"
"A??" Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Giống như là ngày chín tháng trước..."
"Ngày chín tháng trước?? Đó chính là ngày chín của tháng, để mẹ tính tính xem, hai ba bốn năm sáu... Lại thêm mấy tháng, đúng! Ngày sinh dự tính là ngày mười bốn tháng mười!!" Chu Nguyệt vỗ đùi, hưng phấn nói với Tiểu Thỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro