Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ngoan ngoãn chờ em
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Cô mới không cần thử ngay bây giờ.
Nếu không, mua nhẫn kim cương, thử áo cưới, bọn họ tựa như đều nắm chặt thời gian làm xong những chuyện có lẽ sau này không có cơ hội làm được.
Cô không nên như vậy.
Cô tin tưởng Cố Ninh Thư có thể tiếp tục sống, cũng tin tưởng mình sẽ có ngày gả cho anh.
Cố Ninh Thư trầm mặc một hồi, sau đó cười cười, dắt cô tay rời đi.
Buổi chiều đó, bọn họ giống như thường ngày, xem phim, đi dạo phố, sau đó lại mua một chút đồ ăn vặt, ngồi ở trên bàn ghế ngoài trời quảng trường, vừa nói chuyện phiếm vừa ngắm phong cảnh vừa ăn đồ ăn.
Đến tối, Cố Ninh Thư đưa cô về cửa ký túc xá các cô, sau đó nhẹ nhàng hôn một chút trên trán cô nói: "Trở về đi."
"Vậy còn anh??" Trình Thi Đồng nắm lấy tay anh, không muốn buông ra.
"Anh đi cửa đón xe." Cố Ninh Thư cười cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô.
"Trên đường nhất định phải chú ý an toàn!!" Trình Thi Đồng thập phần không yên tâm nhìn anh, một hồi lâu sau, nắm lấy cổ tay anh đi ra ngoài cửa trường: "Thôi, vẫn là em đưa anh về nhà đi, nếu không chẳng may trên đường anh lại muốn cứu con mèo con chó gì đó, trái tim nhỏ của em có thể không chịu được kinh hãi này."
Cố Ninh Thư "Phốc" một tiếng bật cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không, nào có nhiều mèo chó chờ anh đi cứu như vậy."
"Không được." Trình Thi Đồng hết sức nghiêm túc lắc đầu, một đường kéo Cố Ninh Thư lại đi trở về cổng trường, chờ một hồi lâu, mới đợi được một chiếc xe taxi, cô nhét Cố Ninh Thư vào trong chỗ ngồi phía sau xe taxi, sau đó dặn dò sư phụ lái xe một mục đích, lúc này mới phất phất tay nói với Cố Ninh Thư: "Được rồi, an tâm về nhà đi, ngày mai em trực tiếp đi nhà anh tìm anh, ngoan ngoãn chờ em."
"Ừ." Cố Ninh Thư nén cười, gật gật đầu.
Sau khi xe taxi lái đi, sư phụ lái xe nhìn kính chiếu hậu hỏi Cố Ninh Thư: "Nhóc con, vừa rồi đó là bạn gái của cháu à??"
"Vâng." Cố Ninh Thư cười một tiếng, cúi đầu đáp một tiếng.
Cô mới không cần thử ngay bây giờ.
Nếu không, mua nhẫn kim cương, thử áo cưới, bọn họ tựa như đều nắm chặt thời gian làm xong những chuyện có lẽ sau này không có cơ hội làm được.
Cô không nên như vậy.
Cô tin tưởng Cố Ninh Thư có thể tiếp tục sống, cũng tin tưởng mình sẽ có ngày gả cho anh.
Cố Ninh Thư trầm mặc một hồi, sau đó cười cười, dắt cô tay rời đi.
Buổi chiều đó, bọn họ giống như thường ngày, xem phim, đi dạo phố, sau đó lại mua một chút đồ ăn vặt, ngồi ở trên bàn ghế ngoài trời quảng trường, vừa nói chuyện phiếm vừa ngắm phong cảnh vừa ăn đồ ăn.
Đến tối, Cố Ninh Thư đưa cô về cửa ký túc xá các cô, sau đó nhẹ nhàng hôn một chút trên trán cô nói: "Trở về đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy còn anh??" Trình Thi Đồng nắm lấy tay anh, không muốn buông ra.
"Anh đi cửa đón xe." Cố Ninh Thư cười cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô.
"Trên đường nhất định phải chú ý an toàn!!" Trình Thi Đồng thập phần không yên tâm nhìn anh, một hồi lâu sau, nắm lấy cổ tay anh đi ra ngoài cửa trường: "Thôi, vẫn là em đưa anh về nhà đi, nếu không chẳng may trên đường anh lại muốn cứu con mèo con chó gì đó, trái tim nhỏ của em có thể không chịu được kinh hãi này."
Cố Ninh Thư "Phốc" một tiếng bật cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không, nào có nhiều mèo chó chờ anh đi cứu như vậy."
"Không được." Trình Thi Đồng hết sức nghiêm túc lắc đầu, một đường kéo Cố Ninh Thư lại đi trở về cổng trường, chờ một hồi lâu, mới đợi được một chiếc xe taxi, cô nhét Cố Ninh Thư vào trong chỗ ngồi phía sau xe taxi, sau đó dặn dò sư phụ lái xe một mục đích, lúc này mới phất phất tay nói với Cố Ninh Thư: "Được rồi, an tâm về nhà đi, ngày mai em trực tiếp đi nhà anh tìm anh, ngoan ngoãn chờ em."
"Ừ." Cố Ninh Thư nén cười, gật gật đầu.
Sau khi xe taxi lái đi, sư phụ lái xe nhìn kính chiếu hậu hỏi Cố Ninh Thư: "Nhóc con, vừa rồi đó là bạn gái của cháu à??"
"Vâng." Cố Ninh Thư cười một tiếng, cúi đầu đáp một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro