Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 1
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Trình Chi Ngôn nhíu lông mày đi đến phía trước buồng sau xe, cúi đầu cách cửa kính xe, giọng nói lạnh như băng nói về phía Tiểu Thỏ: "Ngồi vào phía trước đi."
"Không muốn!!" Tiểu Thỏ lắc đầu đầu, đôi bàn tay sít sao ôm lấy tay nắm cửa, nhìn Trình Chi Ngôn chột dạ nói.
"Ngồi vào phía trước đi." Ánh mắt Trình Chi Ngôn trầm trầm nhìn cô, giọng nói lạnh lùng lại lặp một câu.
"Không..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí quanh mình bỗng chốc giảm xuống nhiều độ, cô gắt gao giữ chặt tay nắm cửa, tiếp tục lắc đầu.
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn khẽ nheo lại, bàn tay thon dài trắng nõn bỗng chốc liền kéo cửa xe ghế sau ra, ngồi xuống.
"Anh anh anh... Anh muốn làm gì??" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng xê dịch về phía chỗ ngồi bên cạnh.
"Em cứ nói đi??" Tay trái Trình Chi Ngôn cầm cổ tay phải của cô, dùng sức kéo, liền kéo cô đến bên cạnh mình, ngay sau đó tay phải ôm lấy cô eo, cố định cả người cô, sau đó liền cúi đầu hôn lên.
"Ưm..." Tiểu Thỏ còn chưa kịp phản ứng, lời lẽ đã bị anh chiếm lĩnh toàn bộ.
Cổ tay Trình Chi Ngôn hơi dùng sức một chút, liền đẩy ngã Tiểu Thỏ ở trên ghế sau xe, sau đó đưa một cái tay ra, đóng kín cửa xe hơi sau, thuận tiện khóa lại. "Anh... nước chanh...??" Tiểu Thỏ chỉ nghe "cạch" một tiếng, là âm thanh khóa xe hơi, trái tim nhỏ của cô lập tức lại nhảy vọt lên cổ họng.
Anh nước chanh của cô muốn làm gì!?
Không phải là đã nói về nhà sao??
Sao lại đột nhiên cùng nhau chen đến trên ghế sau xe hơi với cô??
Anh anh anh... Sẽ không phải là muốn...
Chính là lúc Tiểu Thỏ nghĩ ngợi lung tung, cánh môi đạm bạc của Trình Chi Ngôn đã chặn lại môi đỏ thẩm của cô một lần nữa, không giống như nụ hôn hung ác, thô bạo vừa rồi, rõ ràng đây cũng là một nụ hôn đè nén tức giận, lại đặc biệt hơi thở lâu dài.
Trình Chi Ngôn thong thả ung dung quấn lấy đầu lưỡi của cô, mút lấy từng chút một, khi thì nhẹ một chút, khi thì chậm trơn, trêu chọc cô khắp nơi.
Mà bàn tay thon dài của anh liền thừa dịp anh hôn cô, chậm rãi thăm dò vào trong quần áo của cô, dọc theo làn da trắng nõn trơn bóng của cô dời đi, sau đó đi vòng qua sau lưng cô, "Pằng" một tiếng, cởi bỏ nút áo ngực của cô.
Trình Chi Ngôn nhíu lông mày đi đến phía trước buồng sau xe, cúi đầu cách cửa kính xe, giọng nói lạnh như băng nói về phía Tiểu Thỏ: "Ngồi vào phía trước đi."
"Không muốn!!" Tiểu Thỏ lắc đầu đầu, đôi bàn tay sít sao ôm lấy tay nắm cửa, nhìn Trình Chi Ngôn chột dạ nói.
"Ngồi vào phía trước đi." Ánh mắt Trình Chi Ngôn trầm trầm nhìn cô, giọng nói lạnh lùng lại lặp một câu.
"Không..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí quanh mình bỗng chốc giảm xuống nhiều độ, cô gắt gao giữ chặt tay nắm cửa, tiếp tục lắc đầu.
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn khẽ nheo lại, bàn tay thon dài trắng nõn bỗng chốc liền kéo cửa xe ghế sau ra, ngồi xuống.
"Anh anh anh... Anh muốn làm gì??" Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng xê dịch về phía chỗ ngồi bên cạnh.
"Em cứ nói đi??" Tay trái Trình Chi Ngôn cầm cổ tay phải của cô, dùng sức kéo, liền kéo cô đến bên cạnh mình, ngay sau đó tay phải ôm lấy cô eo, cố định cả người cô, sau đó liền cúi đầu hôn lên.
"Ưm..." Tiểu Thỏ còn chưa kịp phản ứng, lời lẽ đã bị anh chiếm lĩnh toàn bộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ tay Trình Chi Ngôn hơi dùng sức một chút, liền đẩy ngã Tiểu Thỏ ở trên ghế sau xe, sau đó đưa một cái tay ra, đóng kín cửa xe hơi sau, thuận tiện khóa lại. "Anh... nước chanh...??" Tiểu Thỏ chỉ nghe "cạch" một tiếng, là âm thanh khóa xe hơi, trái tim nhỏ của cô lập tức lại nhảy vọt lên cổ họng.
Anh nước chanh của cô muốn làm gì!?
Không phải là đã nói về nhà sao??
Sao lại đột nhiên cùng nhau chen đến trên ghế sau xe hơi với cô??
Anh anh anh... Sẽ không phải là muốn...
Chính là lúc Tiểu Thỏ nghĩ ngợi lung tung, cánh môi đạm bạc của Trình Chi Ngôn đã chặn lại môi đỏ thẩm của cô một lần nữa, không giống như nụ hôn hung ác, thô bạo vừa rồi, rõ ràng đây cũng là một nụ hôn đè nén tức giận, lại đặc biệt hơi thở lâu dài.
Trình Chi Ngôn thong thả ung dung quấn lấy đầu lưỡi của cô, mút lấy từng chút một, khi thì nhẹ một chút, khi thì chậm trơn, trêu chọc cô khắp nơi.
Mà bàn tay thon dài của anh liền thừa dịp anh hôn cô, chậm rãi thăm dò vào trong quần áo của cô, dọc theo làn da trắng nõn trơn bóng của cô dời đi, sau đó đi vòng qua sau lưng cô, "Pằng" một tiếng, cởi bỏ nút áo ngực của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro