Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 3
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Đó là... Đó là bởi vì đây đều không phải là nơi bình thường có được không!!?
Trên mặt Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng, một đôi mắt ướt át thoải mái như mèo híp lại, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô lại vẫn càng không ngừng đẩy bả vai Trình Chi Ngôn nói: "Chúng ta... Chúng ta đi về nhà được không?? Anh nước chanh... ưm..."
"Không thích ở trong xe??" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, một đôi tròng mắt thâm trầm giống như giếng sâu không thể nhận ra điểm cuối.
"Ừ..." Tiểu Thỏ thấy anh cuối cùng cũng ngừng lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.
Khóe môi đạm bạc của Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một đường cong đẹp mắt, trong giọng nói mang theo một tia mê hoặc từ tính nói: "Là ai sau mỗi một lần uống rượu say, liền rùm beng la hét muốn xe chấn với anh??"
"..." Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh nói: "Dù sao cũng không phải là em!"
"A... Thật không phải là em??" Hai tay Trình Chi Ngôn đè chặt cổ tay của cô, cố định cô ở trên ghế xe sau, mộtt đôi mắt trong suốt sít sao nhìn chằm chằm mắt cô, tà mị cười hỏi.
"Không... Không phải là..." Tiểu Thỏ nhìn tươi cười nơi khóe môi anh, nhịn không được lại dùng lực nuốt một ngụm nước miếng.
Lại tới, lại tới rồi... Anh nước chanh của cô lại lộ ra vẻ mặt yêu nghiệt đó...
"Vậy... Không bằng chúng ta nếm thử một chút??" Trình Chi Ngôn thong thả ung dung vừa nói, vừa đưa một tay đến, nhẹ nhàng kéo quần short jean của cô xuống.
Quần lót màu trắng tinh của cô, bỗng chốc liền lộ ra.
Trình Chi Ngôn không có ý tốt cười, ngón tay thon dài phác thảo theo mép quần lót của cô, sau đó nhẹ nhàng trượt vào.
"Anh làm gì..." Giọng nói Tiểu Thỏ run rẩy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn anh.
"Em cứ nói đi??" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, ngón tay tiếp tục từ từ trượt xuống dưới.
Tiểu Thỏ giống như phản xạ có điều kiện khép hai chân, đỏ mặt nhìn anh năn nỉ nói: "Chúng ta về nhà đi, có được không vậy..."
"Ừ..." Ngón tay trượt liên tục của Trình Chi Ngôn khẽ dừng lại một chút, anh nhíu lông mày lại giống như là đang suy tư đề nghị này của cô.
Đó là... Đó là bởi vì đây đều không phải là nơi bình thường có được không!!?
Trên mặt Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng, một đôi mắt ướt át thoải mái như mèo híp lại, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô lại vẫn càng không ngừng đẩy bả vai Trình Chi Ngôn nói: "Chúng ta... Chúng ta đi về nhà được không?? Anh nước chanh... ưm..."
"Không thích ở trong xe??" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, một đôi tròng mắt thâm trầm giống như giếng sâu không thể nhận ra điểm cuối.
"Ừ..." Tiểu Thỏ thấy anh cuối cùng cũng ngừng lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.
Khóe môi đạm bạc của Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một đường cong đẹp mắt, trong giọng nói mang theo một tia mê hoặc từ tính nói: "Là ai sau mỗi một lần uống rượu say, liền rùm beng la hét muốn xe chấn với anh??"
"..." Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh nói: "Dù sao cũng không phải là em!"
"A... Thật không phải là em??" Hai tay Trình Chi Ngôn đè chặt cổ tay của cô, cố định cô ở trên ghế xe sau, mộtt đôi mắt trong suốt sít sao nhìn chằm chằm mắt cô, tà mị cười hỏi.
"Không... Không phải là..." Tiểu Thỏ nhìn tươi cười nơi khóe môi anh, nhịn không được lại dùng lực nuốt một ngụm nước miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại tới, lại tới rồi... Anh nước chanh của cô lại lộ ra vẻ mặt yêu nghiệt đó...
"Vậy... Không bằng chúng ta nếm thử một chút??" Trình Chi Ngôn thong thả ung dung vừa nói, vừa đưa một tay đến, nhẹ nhàng kéo quần short jean của cô xuống.
Quần lót màu trắng tinh của cô, bỗng chốc liền lộ ra.
Trình Chi Ngôn không có ý tốt cười, ngón tay thon dài phác thảo theo mép quần lót của cô, sau đó nhẹ nhàng trượt vào.
"Anh làm gì..." Giọng nói Tiểu Thỏ run rẩy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn anh.
"Em cứ nói đi??" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, ngón tay tiếp tục từ từ trượt xuống dưới.
Tiểu Thỏ giống như phản xạ có điều kiện khép hai chân, đỏ mặt nhìn anh năn nỉ nói: "Chúng ta về nhà đi, có được không vậy..."
"Ừ..." Ngón tay trượt liên tục của Trình Chi Ngôn khẽ dừng lại một chút, anh nhíu lông mày lại giống như là đang suy tư đề nghị này của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro