Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 7
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"Ừ..." Tiểu Thỏ thật sự là đến khí lực trả lời anh cũng không có.
"Đi tắm rồi ngủ tiếp." Trình Chi Ngôn nhìn mắt cô đã híp lại, nhịn không được cười cười, duỗi tay ôm cô từ trên giường dậy, trực tiếp đi về phía buồng vệ sinh.
"Ai nha, anh làm gì vậy!?" Tiểu Thỏ vốn đã sắp ngất đi bị anh vừa động như thế, trong nháy mắt cả kinh mở mắt ra.
"Nhìn em đại khái chính là đi không nổi, anh ôm em đi tắm rửa thôi." Trình Chi Ngôn ôm cô vào trong ngực, thẳng tắp đi vào phòng tắm rửa.
Lúc nước ấm áp chảy cọ rửa ở trên người Tiểu Thỏ, tựa hồ cũng cọ rửa rớt những mệt mỏi kia.
Cô thoải mái thở dài một hơi, sau đó liền treo ở trên người Trình Chi Ngôn, mặc anh tùy tiện tắm cho mình.
Bọt nước trong suốt rơi ở trên da thịt của cô, dán lồng ngực rắn chắc của anh, mè nheo đứng lên lại là một mảnh trắng mịn.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng nhắm nửa mắt treo ở trên người mình của cô, cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn xuống.
Hôm nay lăn qua lăn lại cô đã lăn qua lăn lại đủ nhiều, đằng sau còn có ngày nghỉ quốc khánh bảy ngày, giữ lại từ từ thôi... Nghĩ như thế, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái ở trên khuôn mặt nhuyễn hồ hồ của cô, sau đó liền ôm cô tắm rửa xong, lại về đến trong phòng ngủ.
Tiểu Thỏ thật sự là quá mệt mỏi, sau khi cảm giác trên người được lau khô, đầu về kề đến gối đầu, liền trực tiếp ngủ đi.
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nắm xuống ở bên người cô, cánh tay dài chụp tới, kéo cô vào trong ngực mình, mắt thấy gò má trắng mịn của cô áp vào ngực của mình, lúc này mới cúi đầu nói một tiếng ngủ ngon, cũng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tiểu Thỏ tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực.
Ngẫm lại chuyện xảy ra tối hôm qua, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền trở nên đỏ bừng lên.
Quả nhiên, anh nước chanh nhịn cả một tháng, chính là cầm thú... Lưu manh... Sắc lang...
"Em tỉnh??" Tiểu Thỏ đang ở trong lòng thăm hỏi Trình Chi Ngôn, đang thăm hỏi khoan khoái, thình lình một tiếng vang lên ở đỉnh đầu cô như thế, lập tức dọa cô sợ hết hồn.
"Anh nước chanh??" Cô quay đầu đi, liếc mắt liền thấy được Trình Chi Ngôn nghiêng dựa ở trên đầu giường, cầm trong tay một quyển sách đang mở ra.
"Ừ..." Tiểu Thỏ thật sự là đến khí lực trả lời anh cũng không có.
"Đi tắm rồi ngủ tiếp." Trình Chi Ngôn nhìn mắt cô đã híp lại, nhịn không được cười cười, duỗi tay ôm cô từ trên giường dậy, trực tiếp đi về phía buồng vệ sinh.
"Ai nha, anh làm gì vậy!?" Tiểu Thỏ vốn đã sắp ngất đi bị anh vừa động như thế, trong nháy mắt cả kinh mở mắt ra.
"Nhìn em đại khái chính là đi không nổi, anh ôm em đi tắm rửa thôi." Trình Chi Ngôn ôm cô vào trong ngực, thẳng tắp đi vào phòng tắm rửa.
Lúc nước ấm áp chảy cọ rửa ở trên người Tiểu Thỏ, tựa hồ cũng cọ rửa rớt những mệt mỏi kia.
Cô thoải mái thở dài một hơi, sau đó liền treo ở trên người Trình Chi Ngôn, mặc anh tùy tiện tắm cho mình.
Bọt nước trong suốt rơi ở trên da thịt của cô, dán lồng ngực rắn chắc của anh, mè nheo đứng lên lại là một mảnh trắng mịn.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng nhắm nửa mắt treo ở trên người mình của cô, cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay lăn qua lăn lại cô đã lăn qua lăn lại đủ nhiều, đằng sau còn có ngày nghỉ quốc khánh bảy ngày, giữ lại từ từ thôi... Nghĩ như thế, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái ở trên khuôn mặt nhuyễn hồ hồ của cô, sau đó liền ôm cô tắm rửa xong, lại về đến trong phòng ngủ.
Tiểu Thỏ thật sự là quá mệt mỏi, sau khi cảm giác trên người được lau khô, đầu về kề đến gối đầu, liền trực tiếp ngủ đi.
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nắm xuống ở bên người cô, cánh tay dài chụp tới, kéo cô vào trong ngực mình, mắt thấy gò má trắng mịn của cô áp vào ngực của mình, lúc này mới cúi đầu nói một tiếng ngủ ngon, cũng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tiểu Thỏ tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực.
Ngẫm lại chuyện xảy ra tối hôm qua, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền trở nên đỏ bừng lên.
Quả nhiên, anh nước chanh nhịn cả một tháng, chính là cầm thú... Lưu manh... Sắc lang...
"Em tỉnh??" Tiểu Thỏ đang ở trong lòng thăm hỏi Trình Chi Ngôn, đang thăm hỏi khoan khoái, thình lình một tiếng vang lên ở đỉnh đầu cô như thế, lập tức dọa cô sợ hết hồn.
"Anh nước chanh??" Cô quay đầu đi, liếc mắt liền thấy được Trình Chi Ngôn nghiêng dựa ở trên đầu giường, cầm trong tay một quyển sách đang mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro