Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 9
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
"À..." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười đáp một tiếng, cũng không vạch trần cô, chỉ là tránh thân thể ra, để cho cô rời giường.
Nhưng mà Tiểu Thỏ ôm chăn mền ngồi ở trên giường rất lâu, cũng không có nhúc nhích chút nào.
"Như thế nào, không phải là nói muốn rời giường sao??" Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
"Em..." Tiểu Thỏ đỏ mặt nhìn quần áo rơi lả tả đầy đất bên giường, thẹn thùng nói: "Quần áo của em còn ở trong va ly hành lý..."
"À." Cuối cùng Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lên.
Tối ngày hôm qua lúc đi lên, anh chỉ ôm Tiểu Thỏ trở về, va ly hành lý còn ở bên trong cóp sau xe của anh.
"Chờ một chút, anh đi lấy cho em." Trình Chi Ngôn duỗi tay vuốt vuốt đầu cô, sau khi bỏ lại một câu nói như vậy, liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, lòng bàn tay sờ nệm mềm mại, lại nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cả trái tim lại bắt đầu điên cuồng nhảy lên.
Chỉ một lát sau, Trình Chi Ngôn liền xách va ly hành lý của cô lên.
Sau đó, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Thỏ, anh tràn đầy bất đắc dĩ đi ra phòng ngủ, chờ người nào đó thẹn thùng đơn độc ở bên trong phòng ngủ thay quần áo.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Thỏ đỏ mặt thay xong quần áo đi ra từ trong phòng ngủ.
"Thay xong rồi??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, nhìn Tiểu Thỏ.
Cô thay một chiếc váy liền áo màu trắng, bên ngoài phủ một áo dệt kim hở cổ màu xanh nhạt, nhìn đến tựa như là một đóa hoa trắng nhỏ mềm mại.
"Ừ..." Tiểu Thỏ nhẹ nhàng gật đầu, cho dù là đã thay áo dệt kim hở cổ tay dài, nhưng vết hôn trên cổ dù che như thế nào cũng không che được, loại thời tiết này, lại không thể choàng khăn quàng cổ, cũng không thể cột khăn lụa.
Hết lần này tới lần khác tối ngày hôm qua anh còn đặc biệt... cầm thú...
Nghĩ đến đây, Tiểu Thỏ liền nhịn không được dùng sức trừng mắt nhìn anh.
"Như thế nào??" Trình Chi Ngôn cũng chú ý tới vết hôn trên cần cổ cô, khóe môi nhịn không được liền câu dẫn ra một cái đường cong nhàn nhạt, anh đi lên phía trước, tay phải nhẹ nhàng phủ lên cổ cô, thấp giọng nói: "Không che được??"
"À..." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười đáp một tiếng, cũng không vạch trần cô, chỉ là tránh thân thể ra, để cho cô rời giường.
Nhưng mà Tiểu Thỏ ôm chăn mền ngồi ở trên giường rất lâu, cũng không có nhúc nhích chút nào.
"Như thế nào, không phải là nói muốn rời giường sao??" Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
"Em..." Tiểu Thỏ đỏ mặt nhìn quần áo rơi lả tả đầy đất bên giường, thẹn thùng nói: "Quần áo của em còn ở trong va ly hành lý..."
"À." Cuối cùng Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lên.
Tối ngày hôm qua lúc đi lên, anh chỉ ôm Tiểu Thỏ trở về, va ly hành lý còn ở bên trong cóp sau xe của anh.
"Chờ một chút, anh đi lấy cho em." Trình Chi Ngôn duỗi tay vuốt vuốt đầu cô, sau khi bỏ lại một câu nói như vậy, liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, lòng bàn tay sờ nệm mềm mại, lại nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cả trái tim lại bắt đầu điên cuồng nhảy lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ một lát sau, Trình Chi Ngôn liền xách va ly hành lý của cô lên.
Sau đó, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Thỏ, anh tràn đầy bất đắc dĩ đi ra phòng ngủ, chờ người nào đó thẹn thùng đơn độc ở bên trong phòng ngủ thay quần áo.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Thỏ đỏ mặt thay xong quần áo đi ra từ trong phòng ngủ.
"Thay xong rồi??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, nhìn Tiểu Thỏ.
Cô thay một chiếc váy liền áo màu trắng, bên ngoài phủ một áo dệt kim hở cổ màu xanh nhạt, nhìn đến tựa như là một đóa hoa trắng nhỏ mềm mại.
"Ừ..." Tiểu Thỏ nhẹ nhàng gật đầu, cho dù là đã thay áo dệt kim hở cổ tay dài, nhưng vết hôn trên cổ dù che như thế nào cũng không che được, loại thời tiết này, lại không thể choàng khăn quàng cổ, cũng không thể cột khăn lụa.
Hết lần này tới lần khác tối ngày hôm qua anh còn đặc biệt... cầm thú...
Nghĩ đến đây, Tiểu Thỏ liền nhịn không được dùng sức trừng mắt nhìn anh.
"Như thế nào??" Trình Chi Ngôn cũng chú ý tới vết hôn trên cần cổ cô, khóe môi nhịn không được liền câu dẫn ra một cái đường cong nhàn nhạt, anh đi lên phía trước, tay phải nhẹ nhàng phủ lên cổ cô, thấp giọng nói: "Không che được??"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro