Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Ngủ cùng anh mới an toàn 3
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ai??" Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng nhìn hoàn cảnh xung quanh một phen, sau đó nhịn không được đưa tay gãi gãi đầu mình nói: "Không đúng a, em nhớ rõ em đi ngủ trong phòng mình a, làm sao bây giờ đến chỗ phòng của anh a??"
Đôi mắt Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười, thanh âm ôn nhu nói: "Chính em đi tới."
" Hả??"
" Vừa rồi lúc anh ngồi ở trước bàn học, chính em nhắm mắt lại từ trên ban công bò qua, sau đó đi vào phòng anh." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Sau khi đi vào liền trực tiếp ngã xuống trên giường anh."
Ai?
Tiểu Thỏ vốn còn mơ mơ màng màng không làm sao tỉnh ngủ, lúc này nghe Trình Chi Ngôn nói như vậy cả người nháy mắt tỉnh táo.
Không thể nào, chẳng lẽ cô còn mộng du??
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có phát hiện chính mình có bệnh này a.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc, rốt cục nhịn không được bật cười.
Anh cười như vậy Tiểu Thỏ nháy mắt liền hiểu được, người này căn bản chính là nói lung tung.
"Hừ." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, sẽ không để ý anh, lập tức vào nhà vệ sinh.
Chờ Tiểu Thỏ từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, Trình Chi Ngôn đã một lần nữa chiếm lĩnh chiếc giường lớn của anh.
Tiểu Thỏ vòng hai vòng bên giường, hơi nhíu mày, quay người lại hướng tới cửa ban công đi qua.
Trình Chi Ngôn nhanh tay lẹ mắt túm chặt cổ tay cô, trong thanh âm mang theo một tia nghi hoặc hỏi: "Em đi chỗ nào?"
"Em trở về phòng ngủ mình a." Tiểu Thỏ vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn anh." Đừng trở về."
Cổ tay Trình Chi Ngôn hơi chút dùng lực, kéo cả người Tiểu Thỏ vào trong lồng ngực mình.
Hai cánh tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm bên cạnh lỗ tai trắng nõn của cô nói: "Liền ở tại chỗ này a."
" Vì sao..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong mắt khó hiểu nhìn anh.
Từ lần trước cô diễn trò trái ngược Trình Chi Ngôn thất bại, Trình Chi Ngôn liền cũng không cho phép cô ở trong phòng của anh qua đêm, còn ba điều quy ước cùng cô, không được ngủ giường của anh, không được đụng chạm loạn người của anh, lại càng không cho phép không đồng ý liền dùng đủ loại nụ hôn hôn loạn anh.
Vì mấy cái ước định này Tiểu Thỏ buồn bực rất lâu.
"Ở tại chỗ này..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, có lẽ cũng là nghĩ tới mấy cái ước định kia, anh chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Có vẻ an toàn."
"Hả?" Tiểu Thỏ nháy mắt đầu đầy mờ mịt.
Ở tại chỗ này an toàn??
Kia là ý nói phòng của cô liền không an toàn??
Nhưng mà phòng của cô rõ ràng an toàn a, giường lớn hồng nhạt lại mềm mại vừa ấm, chăn HELLOKITTY lại vừa đáng yêu, còn có gối đầu cô chỉ cần nằm lên là có thể rơi vào giấc ngủ sâu...
Ưm... Thấy thế nào cũng tốt hơn so với giường lớn không có hạt bụi nào của Trình Chi Ngôn....
Có thể là trong ánh mắt Tiểu Thỏ quá mức ghét bỏ, Trình Chi Ngôn nhịn không được nhéo nhéo đôi má cô nói: "Đừng quên, trong nhà em bây giờ còn có một cái Từ Cảnh Thần."
"A? Cậu ấy??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, lập tức có chút buồn cười nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Anh sẽ không liền ăn dấm chua một cái học sinh tiểu học đi?? Cậu ấy nhỏ hơn em bốn tuổi, em ấy vẫn là đứa bé a."
"Em nhở hơn anh bảy tuổi, em cũng vẫn là đứa bé." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp hướng tới cô nói.
"Ai??" Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng nhìn hoàn cảnh xung quanh một phen, sau đó nhịn không được đưa tay gãi gãi đầu mình nói: "Không đúng a, em nhớ rõ em đi ngủ trong phòng mình a, làm sao bây giờ đến chỗ phòng của anh a??"
Đôi mắt Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười, thanh âm ôn nhu nói: "Chính em đi tới."
" Hả??"
" Vừa rồi lúc anh ngồi ở trước bàn học, chính em nhắm mắt lại từ trên ban công bò qua, sau đó đi vào phòng anh." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Sau khi đi vào liền trực tiếp ngã xuống trên giường anh."
Ai?
Tiểu Thỏ vốn còn mơ mơ màng màng không làm sao tỉnh ngủ, lúc này nghe Trình Chi Ngôn nói như vậy cả người nháy mắt tỉnh táo.
Không thể nào, chẳng lẽ cô còn mộng du??
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có phát hiện chính mình có bệnh này a.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc, rốt cục nhịn không được bật cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cười như vậy Tiểu Thỏ nháy mắt liền hiểu được, người này căn bản chính là nói lung tung.
"Hừ." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, sẽ không để ý anh, lập tức vào nhà vệ sinh.
Chờ Tiểu Thỏ từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, Trình Chi Ngôn đã một lần nữa chiếm lĩnh chiếc giường lớn của anh.
Tiểu Thỏ vòng hai vòng bên giường, hơi nhíu mày, quay người lại hướng tới cửa ban công đi qua.
Trình Chi Ngôn nhanh tay lẹ mắt túm chặt cổ tay cô, trong thanh âm mang theo một tia nghi hoặc hỏi: "Em đi chỗ nào?"
"Em trở về phòng ngủ mình a." Tiểu Thỏ vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn anh." Đừng trở về."
Cổ tay Trình Chi Ngôn hơi chút dùng lực, kéo cả người Tiểu Thỏ vào trong lồng ngực mình.
Hai cánh tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm bên cạnh lỗ tai trắng nõn của cô nói: "Liền ở tại chỗ này a."
" Vì sao..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong mắt khó hiểu nhìn anh.
Từ lần trước cô diễn trò trái ngược Trình Chi Ngôn thất bại, Trình Chi Ngôn liền cũng không cho phép cô ở trong phòng của anh qua đêm, còn ba điều quy ước cùng cô, không được ngủ giường của anh, không được đụng chạm loạn người của anh, lại càng không cho phép không đồng ý liền dùng đủ loại nụ hôn hôn loạn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì mấy cái ước định này Tiểu Thỏ buồn bực rất lâu.
"Ở tại chỗ này..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, có lẽ cũng là nghĩ tới mấy cái ước định kia, anh chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Có vẻ an toàn."
"Hả?" Tiểu Thỏ nháy mắt đầu đầy mờ mịt.
Ở tại chỗ này an toàn??
Kia là ý nói phòng của cô liền không an toàn??
Nhưng mà phòng của cô rõ ràng an toàn a, giường lớn hồng nhạt lại mềm mại vừa ấm, chăn HELLOKITTY lại vừa đáng yêu, còn có gối đầu cô chỉ cần nằm lên là có thể rơi vào giấc ngủ sâu...
Ưm... Thấy thế nào cũng tốt hơn so với giường lớn không có hạt bụi nào của Trình Chi Ngôn....
Có thể là trong ánh mắt Tiểu Thỏ quá mức ghét bỏ, Trình Chi Ngôn nhịn không được nhéo nhéo đôi má cô nói: "Đừng quên, trong nhà em bây giờ còn có một cái Từ Cảnh Thần."
"A? Cậu ấy??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, lập tức có chút buồn cười nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Anh sẽ không liền ăn dấm chua một cái học sinh tiểu học đi?? Cậu ấy nhỏ hơn em bốn tuổi, em ấy vẫn là đứa bé a."
"Em nhở hơn anh bảy tuổi, em cũng vẫn là đứa bé." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp hướng tới cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro