Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Người biết bí mật
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ách. . ." Tiểu Thỏ dùng lực nuốt nước miếng một cái, nhìn ánh mắt anh nguy hiểm, vội vàng lắc đầu, lại gật đầu nói: "Em biết, em biết!"
"Còn muốn tiếp tục sao? ?" Tay Trình Chi Ngôn đè nặng cánh tay cô hơi chút dùng lực, híp đôi mắt nhìn cô hỏi.
"Không muốn rồi ! !" Tiểu Thỏ vội vàng đong đưa đầu mình giống như trống lắc.
"Hừ." Trình Chi Ngôn liền từ trên cao nhìn xuống cô như vậy một hồi, rốt cục buông tay vẫn đè nặng tay cô ra.
Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa cánh tay mình bị anh đè đau, vụng trộm hướng tới anh làm mặt quỷ, sau đó vội vàng từ cửa ban công lại lui về phòng chính mình.
Ngày hôm sau.
Trình Chi Ngôn vẫn giống như thường ngày mang theo Tiểu Thỏ đi học như cũ.
Chỉ là xe vừa mới ngừng ở garage tầng ngầm, lúc Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ mở cửa xe ra ngoài, một cái thanh âm tràn đầy ý cười la lớn sau lưng bọn họ: "Trình Chi Ngôn! Thật là cậu! ?"
???
Tiểu Thỏ quay đầu lại, vậy mà thấy một người mặc áo hoa, quần bãi biển, chân giẫm lên giày, da anh ta nhìn giống như là phơi nắng bị ánh mặt trời chiếu màu tiểu mạch khỏe mạnh, trên mặt còn mang theo một cái kính mát lớn, gần như che khuất nửa gương mặt.
Nếu không bởi vì biết đây là ga ra chuyên thuộc công nhân viên chức dạy học, Tiểu Thỏ quả thực muốn hoài nghi người này có phải tới trường học nghỉ phép hay không.
Trình Chi Ngôn cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn người kia.
"Là tôi a." Người đàn ông kia cười tít mắt đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đưa tay tháo kính mát trên mặt xuống, lộ ra ánh mắt thâm thúy mà dài nhỏ.
". . ." Trình Chi Ngôn không hiểu ra sao nhìn anh ta.
" Mẹ kiếp, cậu không nhớ rõ tôi rồi hả ?" Người đàn ông ở trước mắt nhất thời vẻ mặt cực kỳ bị thương nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay ôm trái tim mình nói: "Tôi cũng là Nam Đại a, tôi với cậu học cùng chuyên ngành a!! Cậu là lớp sáu tôi lớp ba a!"
". . ."
Trình Chi Ngôn tiếp tục trầm mặc chốc lát, sau đó miễn cưỡng gật gật đầu.
"Ai, bất quá cậu không nhớ rõ tôi cũng là bình thường, chúng ta cũng đã gặp mặt vài lần ở hội học sinh, lúc cậu lên Đại Nhất (năm nhất), tôi đã lên Đại Tứ (năm tư), cái lúc kia tôi đang vội vàng tìm việc, cũng không làm sao trong trường học." Người đàn ông tự quen thuộc hướng tới Trình Chi Ngôn bô bô hồi lâu, lúc này mới như là nhớ tới cái gì, đưa tay sờ sờ đầu cười nói: "Đều đã quên tự giới thiệu, tôi là Thân Tử Hạo, Trình Chi Ngôn rất lâu không gặp."
"...."
Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt Thân Tử Hạo, lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lên, đôi mắt trong suốt nhìn anh ta hồi lâu, sau đó nhàn nhạt gật đầu nói: "Tôi nhớ ra rồi, thì ra chủ tịch hội học sinh, Thân Công Báo."
". . ."
Tiểu Thỏ rõ ràng nhìn vẻ mặt trên mặt cái người tên là Thân Tử Hạo kia rút rút.
"Ha ha ha, Thân Công Báo gì gì đó, đó là biệt hiệu, biệt hiệu... Không thể tưởng được biệt hiệu của tôi so với tên thật còn nổi tiếng hơn a." Thân Tử Hạo có chút xấu hổ cười cười, sau đó ánh mắt chuyển động đến trên người Tiểu Thỏ, vẻ mặt hứng thú đánh giá cô, ngón tay vuốt ve cằm mình nói: "Vị này chính là. . ? ?"
"Học sinh của tôi." Trình Chi Ngôn vô cùng ngắn gọn trả lời một tiếng.
"A.... . ." Thân Tử Hạo gật gật đầu, nhưng mà ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tiểu Thỏ như cũ, cân nhắc nói: "Làm sao cảm thấy nhìn có chút quen mắt a? ?"
"Ách. . ." Tiểu Thỏ dùng lực nuốt nước miếng một cái, nhìn ánh mắt anh nguy hiểm, vội vàng lắc đầu, lại gật đầu nói: "Em biết, em biết!"
"Còn muốn tiếp tục sao? ?" Tay Trình Chi Ngôn đè nặng cánh tay cô hơi chút dùng lực, híp đôi mắt nhìn cô hỏi.
"Không muốn rồi ! !" Tiểu Thỏ vội vàng đong đưa đầu mình giống như trống lắc.
"Hừ." Trình Chi Ngôn liền từ trên cao nhìn xuống cô như vậy một hồi, rốt cục buông tay vẫn đè nặng tay cô ra.
Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa cánh tay mình bị anh đè đau, vụng trộm hướng tới anh làm mặt quỷ, sau đó vội vàng từ cửa ban công lại lui về phòng chính mình.
Ngày hôm sau.
Trình Chi Ngôn vẫn giống như thường ngày mang theo Tiểu Thỏ đi học như cũ.
Chỉ là xe vừa mới ngừng ở garage tầng ngầm, lúc Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ mở cửa xe ra ngoài, một cái thanh âm tràn đầy ý cười la lớn sau lưng bọn họ: "Trình Chi Ngôn! Thật là cậu! ?"
???
Tiểu Thỏ quay đầu lại, vậy mà thấy một người mặc áo hoa, quần bãi biển, chân giẫm lên giày, da anh ta nhìn giống như là phơi nắng bị ánh mặt trời chiếu màu tiểu mạch khỏe mạnh, trên mặt còn mang theo một cái kính mát lớn, gần như che khuất nửa gương mặt.
Nếu không bởi vì biết đây là ga ra chuyên thuộc công nhân viên chức dạy học, Tiểu Thỏ quả thực muốn hoài nghi người này có phải tới trường học nghỉ phép hay không.
Trình Chi Ngôn cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn người kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là tôi a." Người đàn ông kia cười tít mắt đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đưa tay tháo kính mát trên mặt xuống, lộ ra ánh mắt thâm thúy mà dài nhỏ.
". . ." Trình Chi Ngôn không hiểu ra sao nhìn anh ta.
" Mẹ kiếp, cậu không nhớ rõ tôi rồi hả ?" Người đàn ông ở trước mắt nhất thời vẻ mặt cực kỳ bị thương nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay ôm trái tim mình nói: "Tôi cũng là Nam Đại a, tôi với cậu học cùng chuyên ngành a!! Cậu là lớp sáu tôi lớp ba a!"
". . ."
Trình Chi Ngôn tiếp tục trầm mặc chốc lát, sau đó miễn cưỡng gật gật đầu.
"Ai, bất quá cậu không nhớ rõ tôi cũng là bình thường, chúng ta cũng đã gặp mặt vài lần ở hội học sinh, lúc cậu lên Đại Nhất (năm nhất), tôi đã lên Đại Tứ (năm tư), cái lúc kia tôi đang vội vàng tìm việc, cũng không làm sao trong trường học." Người đàn ông tự quen thuộc hướng tới Trình Chi Ngôn bô bô hồi lâu, lúc này mới như là nhớ tới cái gì, đưa tay sờ sờ đầu cười nói: "Đều đã quên tự giới thiệu, tôi là Thân Tử Hạo, Trình Chi Ngôn rất lâu không gặp."
"...."
Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt Thân Tử Hạo, lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lên, đôi mắt trong suốt nhìn anh ta hồi lâu, sau đó nhàn nhạt gật đầu nói: "Tôi nhớ ra rồi, thì ra chủ tịch hội học sinh, Thân Công Báo."
". . ."
Tiểu Thỏ rõ ràng nhìn vẻ mặt trên mặt cái người tên là Thân Tử Hạo kia rút rút.
"Ha ha ha, Thân Công Báo gì gì đó, đó là biệt hiệu, biệt hiệu... Không thể tưởng được biệt hiệu của tôi so với tên thật còn nổi tiếng hơn a." Thân Tử Hạo có chút xấu hổ cười cười, sau đó ánh mắt chuyển động đến trên người Tiểu Thỏ, vẻ mặt hứng thú đánh giá cô, ngón tay vuốt ve cằm mình nói: "Vị này chính là. . ? ?"
"Học sinh của tôi." Trình Chi Ngôn vô cùng ngắn gọn trả lời một tiếng.
"A.... . ." Thân Tử Hạo gật gật đầu, nhưng mà ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tiểu Thỏ như cũ, cân nhắc nói: "Làm sao cảm thấy nhìn có chút quen mắt a? ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro