Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Nhiệt độ tăng cao
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, sau đó hai tay hơi dùng sức, liền thong dong ôm toàn thân Tiểu Thỏ từ chỗ tài xế đi, anh để cho cô giạng chân ở trên người của mình, một lần nữa ngẩng đầu hôn môi cô giọng nói nỉ non nói: "Như thế này... tốt hơn vừa rồi một chút chưa??"
"Ừ..." Mặc dù Tiểu Thỏ cảm thấy tư thế này vẫn là rất không được tự nhiên, dù sao độ cao ghế xe chỉ một chút như vậy, sau khi cô ngồi ở trên người Trình Chi Ngôn, đầu đều ở đỉnh mui xe, không có biện pháp, cô chỉ có thể cúi đầu xuống, mặc cho Trình Chi Ngôn cướp đoạt ở trong miệng cô.
Chỉ là hôn hôn, nhiệt độ bên trong buồng xe liền chầm chậm bắt đầu lên cao.
Hai bàn tay ấm áp của Trình Chi Ngôn, không biết đã vòng qua sau lưng cô từ lúc nào, sau đó nhẹ nhàng động vài cái, liền cởi bỏ nút cài nội y của cô, ngay sau đó, cô lại cảm thấy trước ngực chợt lạnh, quần áo đã bị anh vén lên....
Ánh sáng bên trong buồng xe vào lúc này, rất phối hợp tắt đi.
Mượn ánh trăng mông lung ngoài cửa xe, Tiểu Thỏ nhìn thấy thần sắc đậm đặc gần như sắp không hòa tan được trong mắt Trình Chi Ngôn, trong nội tâm không khỏi liền lỡ mấy nhịp.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận cảm giác kỳ dị trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, cô còn chưa kịp phản kháng, người liền mềm nhũn xuống.
Trình Chi Ngôn gặm cắn ở trên một bên đỏ bừng của cô trong chốc lát, liền buông miệng ra, đi sang bên kia.
Tiểu Thỏ nhịn không được cúi đầu đè nén, trong cơ thể không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau, cô đã là quần áo hỗn độn, mặt mày xấu hổ.
Cuối cùng Trình Chi Ngôn ở lúc sắp chạm vào liền nổ ngay, dừng lại động tác, anh ôm Tiểu Thỏ, đầu tựa vào giữa cổ cô, sau khi khẽ thở dốc trong chốc lát, mới duỗi tay sửa sang xong quần áo của cô, sau đó kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, ra ôm cô đi xuống.
"Chúng ta trở về." Anh cúi đầu nói thầm ở bên tai cô.
"Ừ..." Khuôn mặtTiểu Thỏ đỏ lên, tựa đầu ở trên bờ vai anh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Giờ phút này khẳng định cô là cực kỳ chật vật.
Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, chậm rãi đi lên bậc thang, sau đó móc cái chìa khóa ra mở cửa, vào phòng.
Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, sau đó hai tay hơi dùng sức, liền thong dong ôm toàn thân Tiểu Thỏ từ chỗ tài xế đi, anh để cho cô giạng chân ở trên người của mình, một lần nữa ngẩng đầu hôn môi cô giọng nói nỉ non nói: "Như thế này... tốt hơn vừa rồi một chút chưa??"
"Ừ..." Mặc dù Tiểu Thỏ cảm thấy tư thế này vẫn là rất không được tự nhiên, dù sao độ cao ghế xe chỉ một chút như vậy, sau khi cô ngồi ở trên người Trình Chi Ngôn, đầu đều ở đỉnh mui xe, không có biện pháp, cô chỉ có thể cúi đầu xuống, mặc cho Trình Chi Ngôn cướp đoạt ở trong miệng cô.
Chỉ là hôn hôn, nhiệt độ bên trong buồng xe liền chầm chậm bắt đầu lên cao.
Hai bàn tay ấm áp của Trình Chi Ngôn, không biết đã vòng qua sau lưng cô từ lúc nào, sau đó nhẹ nhàng động vài cái, liền cởi bỏ nút cài nội y của cô, ngay sau đó, cô lại cảm thấy trước ngực chợt lạnh, quần áo đã bị anh vén lên....
Ánh sáng bên trong buồng xe vào lúc này, rất phối hợp tắt đi.
Mượn ánh trăng mông lung ngoài cửa xe, Tiểu Thỏ nhìn thấy thần sắc đậm đặc gần như sắp không hòa tan được trong mắt Trình Chi Ngôn, trong nội tâm không khỏi liền lỡ mấy nhịp.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận cảm giác kỳ dị trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, cô còn chưa kịp phản kháng, người liền mềm nhũn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chi Ngôn gặm cắn ở trên một bên đỏ bừng của cô trong chốc lát, liền buông miệng ra, đi sang bên kia.
Tiểu Thỏ nhịn không được cúi đầu đè nén, trong cơ thể không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau, cô đã là quần áo hỗn độn, mặt mày xấu hổ.
Cuối cùng Trình Chi Ngôn ở lúc sắp chạm vào liền nổ ngay, dừng lại động tác, anh ôm Tiểu Thỏ, đầu tựa vào giữa cổ cô, sau khi khẽ thở dốc trong chốc lát, mới duỗi tay sửa sang xong quần áo của cô, sau đó kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, ra ôm cô đi xuống.
"Chúng ta trở về." Anh cúi đầu nói thầm ở bên tai cô.
"Ừ..." Khuôn mặtTiểu Thỏ đỏ lên, tựa đầu ở trên bờ vai anh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Giờ phút này khẳng định cô là cực kỳ chật vật.
Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, chậm rãi đi lên bậc thang, sau đó móc cái chìa khóa ra mở cửa, vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro