Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Nụ hôn vị chanh 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
"Khà khà..... Anh....." Tiểu Thỏ đúng là vẫn không dừng lại, ngẩng đầu lên, hướng Trình Chi Ngôn bật cười.
Trình Chi Ngôn nhìn nụ cười của cô, hơi ngẩn ra, lập tức có chút ảo não dùng đũa chỉ trỏ Tiểu Thỏ, âm thanh rầu rĩ nói:"Mau, ăn cơm!"
"Ừ!" Tiểu Thỏ liên tục gật đầu, đôi đũa nhanh chóng đưa về phía mâm chọn thức ăn.
Thật ra lúc đến nơi này, Tiểu Thỏ đã sớm đói bụng, trước mắt đã có thể bắt đầu ăn cơm, cô liền bắt đầu ăn mà không cần khách khí gì cả.
Trình Chi Ngôn một tay cầm đũa, một tay chống cằm mình, ánh mắt ôn nhu nhìn người trước mặt không có chút hình tượng chút nào.
Thời gian không được gặp lâu như vậy, cô vẫn không có điều gì thày đổi, trong vẻ mặt vẫn hiện lên tính cách trẻ con như cũ.....
Có điều nghĩ lại, Trình Chi Ngôn lại không nhịn được liền bật cười, tuy nói là thời gian lâu không gặp, nhưng thật ra cũng chỉ mới qua 3 tuần mà thôi, cô có thể biến hóa, thay đổi như thế nào đây.....
"Ồ, anh, làm sao lại không ăn?" Tiểu Thỏ chợt dừng ăn uống, mới phát hiện Trình Chi Ngôn cơ bản là còn chưa động đũa.
"Nhìn em ăn!" Trình Chi Ngôn hướng về cô cười nhạt mang theo một tia bỡn cợt hỏi:"Xem em ăn, như là bị bỏ đói mấy ngày vậy!!!"
"....." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng hướng Trình Chi Ngôn nói:"Em cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy gần đây rất nhanh thấy đói bụng, sức ăn so với trước kia tăng lên rất nhiều!"
"Ừ, nhìn ra rồi!" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười, gật gật đầu, đưa tay véo đôi gò má cô nói:"Ba tuần không gặp, mặt thật giống tròn lên một chút!"
"Thật sự sao?" Tiểu Thỏ chần chừ một chút, đưa tay sờ khuôn mặt chính mình, sẽ không mập lên chứ?
"Nói giỡn thôi, mau ăn đi, ăn xong sẽ dẫn em đi một vòng quanh trường học."
Trình Chi Ngôn xoa xoa đầu cô, vừa giục nói.
Sau khi ăn trưa, Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn bắt đầu tham quan đại học Nam Kinh.
Trình Chi Ngôn vừa đi trước vừa giới thiệu những kiến trúc lịch sử trong trường.
Sau 12 giờ, bầu trời tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, thỉnh thoảng có chút cơn gió thổi qua, đi kèm là tiếng lá xào xạc của cây ngô đồng, làm cho mọi người ai ai cũng buồn ngủ.
Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn, hai người đã xuyên qua một cái ngôi nhà xây theo kiểu Dân Quốc, đứng dưới một gốc cây ngô đồng cao to, dưới bóng cây có một chỗ bóng mát, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Đây là toàn bộ trường học, anh thích nhất là nơi này." Trình Chi Ngôn dựa lưng vào thân cây ngô đồng, quay đầu hướng về phía Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Không phải là địa điểm nổi tiếng, nhưng lại làm cho người cảm thấy rất thư thái, tấm lòng thoải mái.
"Ừ....." Tiểu Thỏ có chút mất tập trung việc nghe, thật ra một đường đi tham quan trường học, cô đều đang suy tư, muốn làm sao mới có thể lát nữa ở chung với anh, sau đó đem chuyển đề tài liên quan đi tới việc hôn môi.
"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ......!" Trình Chi Ngôn đưa tay quơ quơ trước mặt Tiểu Thỏ, thấp giọng nói:"Em có nghe anh nói không vậy?"
"Hả?" Tiểu Thỏ giật mình, ngẩng đầu lên, hướng Trình Chi Ngôn cười cười đầy vẻ gượng gạo, sau đó gật đầu nói:"Đúng vậy, đúng như vậy, anh nói đều đúng!"
Trình Chi Ngôn không nói gì mà nhìn lại cô, cúi đầu xuống hôn một cái lên bờ môi cô một cái, giả bộ đang tức giận hỏi:"Đang suy nghĩ gì đấy???"
Trình Chi Ngôn nhìn nụ cười của cô, hơi ngẩn ra, lập tức có chút ảo não dùng đũa chỉ trỏ Tiểu Thỏ, âm thanh rầu rĩ nói:"Mau, ăn cơm!"
"Ừ!" Tiểu Thỏ liên tục gật đầu, đôi đũa nhanh chóng đưa về phía mâm chọn thức ăn.
Thật ra lúc đến nơi này, Tiểu Thỏ đã sớm đói bụng, trước mắt đã có thể bắt đầu ăn cơm, cô liền bắt đầu ăn mà không cần khách khí gì cả.
Trình Chi Ngôn một tay cầm đũa, một tay chống cằm mình, ánh mắt ôn nhu nhìn người trước mặt không có chút hình tượng chút nào.
Thời gian không được gặp lâu như vậy, cô vẫn không có điều gì thày đổi, trong vẻ mặt vẫn hiện lên tính cách trẻ con như cũ.....
Có điều nghĩ lại, Trình Chi Ngôn lại không nhịn được liền bật cười, tuy nói là thời gian lâu không gặp, nhưng thật ra cũng chỉ mới qua 3 tuần mà thôi, cô có thể biến hóa, thay đổi như thế nào đây.....
"Ồ, anh, làm sao lại không ăn?" Tiểu Thỏ chợt dừng ăn uống, mới phát hiện Trình Chi Ngôn cơ bản là còn chưa động đũa.
"Nhìn em ăn!" Trình Chi Ngôn hướng về cô cười nhạt mang theo một tia bỡn cợt hỏi:"Xem em ăn, như là bị bỏ đói mấy ngày vậy!!!"
"....." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng hướng Trình Chi Ngôn nói:"Em cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy gần đây rất nhanh thấy đói bụng, sức ăn so với trước kia tăng lên rất nhiều!"
"Ừ, nhìn ra rồi!" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười, gật gật đầu, đưa tay véo đôi gò má cô nói:"Ba tuần không gặp, mặt thật giống tròn lên một chút!"
"Thật sự sao?" Tiểu Thỏ chần chừ một chút, đưa tay sờ khuôn mặt chính mình, sẽ không mập lên chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nói giỡn thôi, mau ăn đi, ăn xong sẽ dẫn em đi một vòng quanh trường học."
Trình Chi Ngôn xoa xoa đầu cô, vừa giục nói.
Sau khi ăn trưa, Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn bắt đầu tham quan đại học Nam Kinh.
Trình Chi Ngôn vừa đi trước vừa giới thiệu những kiến trúc lịch sử trong trường.
Sau 12 giờ, bầu trời tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, thỉnh thoảng có chút cơn gió thổi qua, đi kèm là tiếng lá xào xạc của cây ngô đồng, làm cho mọi người ai ai cũng buồn ngủ.
Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn, hai người đã xuyên qua một cái ngôi nhà xây theo kiểu Dân Quốc, đứng dưới một gốc cây ngô đồng cao to, dưới bóng cây có một chỗ bóng mát, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Đây là toàn bộ trường học, anh thích nhất là nơi này." Trình Chi Ngôn dựa lưng vào thân cây ngô đồng, quay đầu hướng về phía Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Không phải là địa điểm nổi tiếng, nhưng lại làm cho người cảm thấy rất thư thái, tấm lòng thoải mái.
"Ừ....." Tiểu Thỏ có chút mất tập trung việc nghe, thật ra một đường đi tham quan trường học, cô đều đang suy tư, muốn làm sao mới có thể lát nữa ở chung với anh, sau đó đem chuyển đề tài liên quan đi tới việc hôn môi.
"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ......!" Trình Chi Ngôn đưa tay quơ quơ trước mặt Tiểu Thỏ, thấp giọng nói:"Em có nghe anh nói không vậy?"
"Hả?" Tiểu Thỏ giật mình, ngẩng đầu lên, hướng Trình Chi Ngôn cười cười đầy vẻ gượng gạo, sau đó gật đầu nói:"Đúng vậy, đúng như vậy, anh nói đều đúng!"
Trình Chi Ngôn không nói gì mà nhìn lại cô, cúi đầu xuống hôn một cái lên bờ môi cô một cái, giả bộ đang tức giận hỏi:"Đang suy nghĩ gì đấy???"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro