Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Nụ hôn vị chanh 7
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor Quỳnh Nguyễn.
"Ho khan một cái..... Cái kia......" Tiểu Thỏ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ hiếm có của Trình Chi Ngôn, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, làm bộ mặt như không có chuyện gì vừa xảy ra nói:" Thì ra khi hôn anh, có vị nước chanh....."
"......" Cả người Trình Chi Ngôn như đều đã hóa đá toàn bộ.
"Anh? Anh?" Tiểu Thỏ đưa tay giơ giơ trước mặt anh, tuy rằng lúc này thật là có chút gì đó không giống lắm, nhưng nếu cô không nói chuyện gì, chẳng phải là càng thêm lúng túng hơn hay sao?
"Anh..... Anh đột nhiên nhớ là đang để đồ trong ký túc xá, đã quên lấy ra, anh đi về trước để lấy....." Trình CHi Ngôn sửng sôt một hồi, phục hồi lại tinh thần, bỏ lại một câu như vậy, liền trực tiếp bỏ chạy thật nhanh.
"......"
Tiểu Thỏ đứng tại chỗ chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng đang chạy trối chết của Trình Chi Ngôn, không nhịn được đưa tay véo lên khuôn mặt mình.
Không phải đây là anh đang xấu hả sao?
Nha! Trời ạ! Vừa nãy cô đúng là đã cưỡng hôn Trình Chi Ngôn!
Gò má cô lúc nãy cũng nóng dần lên, phía trước Trình Chi Ngôn quay lại, đi trở về trước mặt cô,
Tiểu Thỏ vốn cúi đầu, giờ khắc này chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cô theo bản năng mà ngẩng lên, đúng là khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc.
"Anh..... Anh?" Tiểu Thỏ hơi run run, đôi mắt nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của anh, âm thanh tràn đầy vẻ nghi ngờ nói:" Không phải đi lấy đồ sao, sao lại quay trở lại?"
Trình Chi Ngôn không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gò má Tiểu Thỏ xem.
Nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ lên của Tiểu Thỏ, anh mới cúi đầu đến, đưa bờ môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào, mềm mại, nhu nhu, cực kỳ chầm chậm.
"Ồ?" hai mắt Tiểu Thỏ trợn ngược lên, không hiểu nhìn anh.
Con ngươi Trình Chi Ngôn vẻ mặt sâu đậm hơn, một bàn tay trắng nõn như nhọc đã nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt Tiểu Thỏ, trong nháy mắt che tất cả ánh sáng trước mắt cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong nháy mắt, cả thế giới đen kịt lại, ngay lúc này, một thứ gì đó mềm mại mà mịm màng, tách bờ môi cô ra, cạy ra hàng răng, không chút chần chừ tiến vào miệng cô.
"A..... Anh......" Tiểu Thỏ nghi vẫn còn chưa kịp nói ra, đã bị chặn ngay trong miệng.
Đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng liếm một hồi, sau đó cũng cực kỳ dịu dàng mút - mút.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, phảng phất có một dòng điện, trong nháy mắt đã chạy dọc toàn thân.
Chân cô trở lên mềm nhũn, thân thể không tự chủ được như ngã xuống đất.
Cái cảm giác này...... Cảm giác như có một tia quen biết, rồi lại như cảm thấy mơ hồ trong trí nhớ, cảm giác càng khó đè xuống ký ức.
Trình Chi Ngôn đưa cánh tay khác, ôm thật chặt vòng eo, đưa cả người cô chống đỡ trên thân cây ngô đồng.
Phía sau cô là thân cây cứng rắn thô ráp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh đang chống đỡ thân cô, mà trước người cô, Trình CHi Ngôn đang đưa cả thân ấm áp, rộng rãi ôm cả người cô lên.
Sau 12 giờ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, những ánh sáng óng ánh, sáng rực rỡ xuyên thấu qua tán lá cây chiều xuống mặt đất, nam sinh mặc áo sơ mi trắng cùng cô gái mặc chiếc váy liền áo màu trắng đang ở dưới cây ngô đồng cành lá sum xuê ôm hôn nhau, một bức tranh thật sự quá tuyệt đẹp.
"Ho khan một cái..... Cái kia......" Tiểu Thỏ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ hiếm có của Trình Chi Ngôn, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, làm bộ mặt như không có chuyện gì vừa xảy ra nói:" Thì ra khi hôn anh, có vị nước chanh....."
"......" Cả người Trình Chi Ngôn như đều đã hóa đá toàn bộ.
"Anh? Anh?" Tiểu Thỏ đưa tay giơ giơ trước mặt anh, tuy rằng lúc này thật là có chút gì đó không giống lắm, nhưng nếu cô không nói chuyện gì, chẳng phải là càng thêm lúng túng hơn hay sao?
"Anh..... Anh đột nhiên nhớ là đang để đồ trong ký túc xá, đã quên lấy ra, anh đi về trước để lấy....." Trình CHi Ngôn sửng sôt một hồi, phục hồi lại tinh thần, bỏ lại một câu như vậy, liền trực tiếp bỏ chạy thật nhanh.
"......"
Tiểu Thỏ đứng tại chỗ chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng đang chạy trối chết của Trình Chi Ngôn, không nhịn được đưa tay véo lên khuôn mặt mình.
Không phải đây là anh đang xấu hả sao?
Nha! Trời ạ! Vừa nãy cô đúng là đã cưỡng hôn Trình Chi Ngôn!
Gò má cô lúc nãy cũng nóng dần lên, phía trước Trình Chi Ngôn quay lại, đi trở về trước mặt cô,
Tiểu Thỏ vốn cúi đầu, giờ khắc này chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cô theo bản năng mà ngẩng lên, đúng là khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc.
"Anh..... Anh?" Tiểu Thỏ hơi run run, đôi mắt nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của anh, âm thanh tràn đầy vẻ nghi ngờ nói:" Không phải đi lấy đồ sao, sao lại quay trở lại?"
Trình Chi Ngôn không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gò má Tiểu Thỏ xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ lên của Tiểu Thỏ, anh mới cúi đầu đến, đưa bờ môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào, mềm mại, nhu nhu, cực kỳ chầm chậm.
"Ồ?" hai mắt Tiểu Thỏ trợn ngược lên, không hiểu nhìn anh.
Con ngươi Trình Chi Ngôn vẻ mặt sâu đậm hơn, một bàn tay trắng nõn như nhọc đã nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt Tiểu Thỏ, trong nháy mắt che tất cả ánh sáng trước mắt cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong nháy mắt, cả thế giới đen kịt lại, ngay lúc này, một thứ gì đó mềm mại mà mịm màng, tách bờ môi cô ra, cạy ra hàng răng, không chút chần chừ tiến vào miệng cô.
"A..... Anh......" Tiểu Thỏ nghi vẫn còn chưa kịp nói ra, đã bị chặn ngay trong miệng.
Đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng liếm một hồi, sau đó cũng cực kỳ dịu dàng mút - mút.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, phảng phất có một dòng điện, trong nháy mắt đã chạy dọc toàn thân.
Chân cô trở lên mềm nhũn, thân thể không tự chủ được như ngã xuống đất.
Cái cảm giác này...... Cảm giác như có một tia quen biết, rồi lại như cảm thấy mơ hồ trong trí nhớ, cảm giác càng khó đè xuống ký ức.
Trình Chi Ngôn đưa cánh tay khác, ôm thật chặt vòng eo, đưa cả người cô chống đỡ trên thân cây ngô đồng.
Phía sau cô là thân cây cứng rắn thô ráp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh đang chống đỡ thân cô, mà trước người cô, Trình CHi Ngôn đang đưa cả thân ấm áp, rộng rãi ôm cả người cô lên.
Sau 12 giờ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, những ánh sáng óng ánh, sáng rực rỡ xuyên thấu qua tán lá cây chiều xuống mặt đất, nam sinh mặc áo sơ mi trắng cùng cô gái mặc chiếc váy liền áo màu trắng đang ở dưới cây ngô đồng cành lá sum xuê ôm hôn nhau, một bức tranh thật sự quá tuyệt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro