Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Quà tặng lễ tình nhân

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Vừa nghĩ đến đây, mặt Tiểu Thỏ nhất thời giống hỏa thiêu.

"Làm sao vậy, mặt em đỏ cái gì? ?" Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ càng ngày càng đỏ, đưa tay nhẹ nhàng sờ soạng một phen, đầu ngón tay đụng chạm đến một mảnh nóng bỏng.

"Thật là, em....Em suy nghĩ cái gì a." Hai tay Tiểu Thỏ che khuôn mặt nhỏ nhắn chính mình, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó có chút buồn cười nhìn cô, "Cái gì anh suy nghĩ cái gì, em nói cái gì a? ?"

"Anh tự mình biết. . ." Tiểu Thỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Trình Chi Ngôn.

Còn có hai năm. . . Anh mới có thể ăn cô. . .

Anh vừa rồi khẳng định là đang thở dài chuyện này.

". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt thẹn thùng, lập tức hiểu được cô rốt cuộc không được tự nhiên cái gì.

Rõ là. . . Cái gia hỏa kia. . .

Trình Chi Ngôn đưa tay kéo bờ vai cô qua, cúi đầu khẽ hôn một cái trên gương mặt phấn nộn nói: "Em nghĩ rằng anh và em nói được là cái gì, uh`m? ? Tiếp qua hai năm anh có thể xuống tay với em rồi hả ? ?"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, đôi mắt mê mang nhìn Trình Chi Ngôn, chẳng lẽ anh không phải mới vừa ý tứ này? ?

"Còn tuổi nhỏ, trong đầu của em đều đã suy nghĩ cái gì a? ?" Trình Chi Ngôn đưa tay dùng lực nhéo đôi má chính mình vừa mới hôn môi, buồn cười nói: "Có phải gần đây lại xem những cái tiểu thuyết không lành mạnh này hay không?"

"Không có, tuyệt đối không có!" Tiểu Thỏ vội vàng giơ tay lên thề.

"A, không có liền tốt." Trình Chi Ngôn nở nụ cười một phen, sau đó liền không nói.

"Kia. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, cuối cùng kiềm nén không được tò mò trong lòng, hướng tới Trình Chi Ngôn thật cẩn thận hỏi: "Vậy vừa rồi anh nói còn có hai năm rốt cuộc là có ý tứ gì a. . . ? ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A.... . ."

Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai xinh xắn của cô, thanh âm giống như thổi hơi, cúi đầu cười nói: "Ý tứ anh là, còn có hai năm. . . Mới có thể ăn em.. . ."

". . ."

Tiểu Thỏ cả người nháy mắt liền cứng lại rồi.

Thanh âm anh trầm thấp mà dồi dào từ tính mang theo ý cười nồng đậm chui vào trong lỗ tai cô, cảm giác ngứa vậy mà làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn không có đi nghĩ lại ý tứ câu nói anh nói kia, đợi cho cô hiểu được, nhịn không được hướng tới anh rống lớn một tiếng: "Trình Chi Ngôn! ! !"

"Hư - - đừng gọi bậy, sẽ đem cha anh tới đây." Trình Chi Ngôn lại cúi đầu hôn cánh môi hồng nhuận của cô, đem tất cả lời nói đều đã chắn trở về.

- - - -

Chiều ba mươi hôm đó.

Tiểu Thỏ lại cùng Trình Chi Ngôn ngồi trên xe lão Trình, hướng tới quê nhà Trình Chi Ngôn qua đi.

Dọc theo đường đi phong cảnh cùng mấy năm trước không có gì thay đổi quá lớn.

Vào đông bầu trời vẫn là thoáng hiện xanh nhợt nhạt, thật giống như là một ly sữa bị hắt ở tại ô vuông khăn trải bàn màu trắng.

Trình Chi Ngôn ngồi ở phía sau ô tô, vừa xem tin tức trên di động vừa giống như vô ý hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Buổi chiều Trình Thi Đồng cũng sẽ về với ông bà đi."

"Uh`m?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn anh hình dáng rõ ràng quay mặt, chần chờ một phen, gật đầu nói: "Ngày hôm qua cô ấy gửi tin nhắn đã nói với em rồi."

Trình Chi Ngôn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu anh nhẹ nhàng mà thở dài một hơi nói: "Ngày mai mang bọn em đi Văn Lai Tự đốt nén nhang đi, cho dù hữu dụng hay không, tốt xấu an ủi trong lòng một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0