Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Trong nháy mắt hai người hợp hai làm một đó, Tiểu Thỏ nhịn không được muốn hét to lên, nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ Trình Chi Ngôn còn ở dưới lầu, cô liền miễn cưỡng dấu đi tất cả âm thanh.
Hết lần này tới lần khác Trình Chi Ngôn giống như là biết rõ tâm sự của cô, một người cực kỳ ôn nhu trong ngày thường, giờ phút này động tác lại mãnh liệt một lần hơn một lần.
Tiểu Thỏ chỉ cảm giác mình như là đang ngồi một chiếc thuyền thuyền buồm nhỏ, chạy xuyên qua ở trên mặt biển mưa to gió lớn, sóng biển không ngừng sôi trào, gần như mỗi một lần đều muốn quật ngã thuyền nhỏ của cô.
Cả trái tim cô theo sóng biển bay lên không mà dâng lên, lại theo sóng biển bỗng nhiên trầm xuống mà rơi xuống.
Cảm giác kích thích như vậy, lại chỉ có thể miễn cưỡng nghẹn...
Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Trình Chi Ngôn, nước mắt đều sắp muốn chảy ra.
Anh là cố ý!!
Anh tuyệt đối là cố ý!!
Nhưng mà từng đợt cảm giác choáng váng trong thân thể kia càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt trong nháy mắt có một đạo ánh sáng trắng chợt lóe lên, âm thanh cả người giống như đều biến mất...
Ở một khắc cuối cùng kia, ở khi cô sắp mất tiếng thét chói tai, Trình Chi Ngôn cúi đầu xuống, hôn thật sâu cánh môi đỏ thắm của cô, chặn tất cả tiếng hô của cô ở trong miệng.
Đợi đến khi người nào đó trừng phạt đến vừa lòng thỏa mãn, Tiểu Thỏ đã sớm mệt mỏi trực tiếp ngất đi.
Trước khi ngất đi, cô còn đang suy nghĩ, Trình Chi Ngôn tên này thật sự là quá xấu... Chỉ là không có việc gì, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, một ngày nào đó, cô muốn báo thù hôm nay lại gấp mười gấp trăm lần!!
Ngày hôm sau, mùng bảy đầu năm.
Khi Tiểu Thỏ tỉnh lại, trời đã sáng.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua từ khe hở rèm cửa sổ, hình thành đối lập rõ ràng với hoàn cảnh mờ tối trong phòng.
Trong nháy mắt hai người hợp hai làm một đó, Tiểu Thỏ nhịn không được muốn hét to lên, nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ Trình Chi Ngôn còn ở dưới lầu, cô liền miễn cưỡng dấu đi tất cả âm thanh.
Hết lần này tới lần khác Trình Chi Ngôn giống như là biết rõ tâm sự của cô, một người cực kỳ ôn nhu trong ngày thường, giờ phút này động tác lại mãnh liệt một lần hơn một lần.
Tiểu Thỏ chỉ cảm giác mình như là đang ngồi một chiếc thuyền thuyền buồm nhỏ, chạy xuyên qua ở trên mặt biển mưa to gió lớn, sóng biển không ngừng sôi trào, gần như mỗi một lần đều muốn quật ngã thuyền nhỏ của cô.
Cả trái tim cô theo sóng biển bay lên không mà dâng lên, lại theo sóng biển bỗng nhiên trầm xuống mà rơi xuống.
Cảm giác kích thích như vậy, lại chỉ có thể miễn cưỡng nghẹn...
Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Trình Chi Ngôn, nước mắt đều sắp muốn chảy ra.
Anh là cố ý!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh tuyệt đối là cố ý!!
Nhưng mà từng đợt cảm giác choáng váng trong thân thể kia càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt trong nháy mắt có một đạo ánh sáng trắng chợt lóe lên, âm thanh cả người giống như đều biến mất...
Ở một khắc cuối cùng kia, ở khi cô sắp mất tiếng thét chói tai, Trình Chi Ngôn cúi đầu xuống, hôn thật sâu cánh môi đỏ thắm của cô, chặn tất cả tiếng hô của cô ở trong miệng.
Đợi đến khi người nào đó trừng phạt đến vừa lòng thỏa mãn, Tiểu Thỏ đã sớm mệt mỏi trực tiếp ngất đi.
Trước khi ngất đi, cô còn đang suy nghĩ, Trình Chi Ngôn tên này thật sự là quá xấu... Chỉ là không có việc gì, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, một ngày nào đó, cô muốn báo thù hôm nay lại gấp mười gấp trăm lần!!
Ngày hôm sau, mùng bảy đầu năm.
Khi Tiểu Thỏ tỉnh lại, trời đã sáng.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua từ khe hở rèm cửa sổ, hình thành đối lập rõ ràng với hoàn cảnh mờ tối trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro