Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Sao lại đến?
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Trình Thi Đồng cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa trên mặt anh, duỗi tay lấy một hộp cơm tinh xảo từ trong túi mình mang đến ra: "Đến, nếm thử bữa sáng tình yêu chị tự tay làm thử cho nhóc này."
Cô vừa nói vừa mở hộp cơm ra, bên trong là cơm nắm nhỏ óng ánh trong suốt, trên mặt dùng lá xanh cắt ra nguyên một đôi mắt đang cười tủm tỉm, còn có sốt cà chua màu đỏ nặn ra miệng mỉm cười, bên cạnh có trái cà chua nhỏ đỏ rực đáng yêu, còn có trứng gà luộc mượt mà trắng nõn, cộng thêm trứng rán màu ánh sáng mê người và dưa leo cắt nhỏ, thoạt nhìn thập phần phong phú.
Cố Ninh Thư kinh ngạc nhìn hộp cơm kia ngẩn người.
Ba và mẹ Cố Ninh Thư lại đứng ở một bên càng không ngừng lau nước mắt.
"Như thế nào, không vui sao??" Trình Thi Đồng đẩy hộp cơm đến trước mặt anh nói: "Em cảnh cáo anh đó, đây chính là em dậy từ sáu giờ sáng tự tay làm cho anh, nếu anh dám nói anh không ăn... Ha ha ha... Kết cục như thế nào anh nên biết đi??"
"..." Cố Ninh Thư cúi đầu, đại khái là từ nhỏ đến lớn số lần bị cô đe dọa quá nhiều, lại có thể vô thức tiếp nhận hộp cơm trong tay cô.
"Ngoan, như vậy mới đúng!!" Trình Thi Đồng cười tủm tỉm đưa đôi đũa vàng nhỏ qua, thúc giục anh: "Mau, mau ăn.""..." Cố Ninh Thư nắm đôi đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng lại cúi đầu nhin hộp cơm trong tay mình, một hồi lâu, mới giọng nói khổ sở hỏi: "Em... sao lại đến??"
Trình Thi Đồng nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Lúc này ba và mẹ Cố Ninh Thư mới giống như là vừa mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng kéo tay áo lẫn nhau, nói với Cố Ninh Thư: "Ninh Thư a, ba mẹ đi lầu dưới mua ít đồ, cái kia... con và Đồng Đồng trước nói chuyện một chút đi."
Nói xong, hai người bọn họ không đợi Cố Ninh Thư kịp phản ứng, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong cả phòng bệnh, lập tức chỉ còn lại hai người Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư.
"Ăn đi, chẳng lẽ còn muốn em đút anh??" Trình Thi Đồng giơ giơ cằm lên với Cố Ninh Thư, thu hồi nụ cười trên mặt, hung hiểm nói với anh.
"Em... sao lại đến??" Ánh mắt Cố Ninh Thư thẳng tắp nhìn cô lại hỏi một lần nữa.
Trình Thi Đồng cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa trên mặt anh, duỗi tay lấy một hộp cơm tinh xảo từ trong túi mình mang đến ra: "Đến, nếm thử bữa sáng tình yêu chị tự tay làm thử cho nhóc này."
Cô vừa nói vừa mở hộp cơm ra, bên trong là cơm nắm nhỏ óng ánh trong suốt, trên mặt dùng lá xanh cắt ra nguyên một đôi mắt đang cười tủm tỉm, còn có sốt cà chua màu đỏ nặn ra miệng mỉm cười, bên cạnh có trái cà chua nhỏ đỏ rực đáng yêu, còn có trứng gà luộc mượt mà trắng nõn, cộng thêm trứng rán màu ánh sáng mê người và dưa leo cắt nhỏ, thoạt nhìn thập phần phong phú.
Cố Ninh Thư kinh ngạc nhìn hộp cơm kia ngẩn người.
Ba và mẹ Cố Ninh Thư lại đứng ở một bên càng không ngừng lau nước mắt.
"Như thế nào, không vui sao??" Trình Thi Đồng đẩy hộp cơm đến trước mặt anh nói: "Em cảnh cáo anh đó, đây chính là em dậy từ sáu giờ sáng tự tay làm cho anh, nếu anh dám nói anh không ăn... Ha ha ha... Kết cục như thế nào anh nên biết đi??"
"..." Cố Ninh Thư cúi đầu, đại khái là từ nhỏ đến lớn số lần bị cô đe dọa quá nhiều, lại có thể vô thức tiếp nhận hộp cơm trong tay cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngoan, như vậy mới đúng!!" Trình Thi Đồng cười tủm tỉm đưa đôi đũa vàng nhỏ qua, thúc giục anh: "Mau, mau ăn.""..." Cố Ninh Thư nắm đôi đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng lại cúi đầu nhin hộp cơm trong tay mình, một hồi lâu, mới giọng nói khổ sở hỏi: "Em... sao lại đến??"
Trình Thi Đồng nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Lúc này ba và mẹ Cố Ninh Thư mới giống như là vừa mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng kéo tay áo lẫn nhau, nói với Cố Ninh Thư: "Ninh Thư a, ba mẹ đi lầu dưới mua ít đồ, cái kia... con và Đồng Đồng trước nói chuyện một chút đi."
Nói xong, hai người bọn họ không đợi Cố Ninh Thư kịp phản ứng, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong cả phòng bệnh, lập tức chỉ còn lại hai người Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư.
"Ăn đi, chẳng lẽ còn muốn em đút anh??" Trình Thi Đồng giơ giơ cằm lên với Cố Ninh Thư, thu hồi nụ cười trên mặt, hung hiểm nói với anh.
"Em... sao lại đến??" Ánh mắt Cố Ninh Thư thẳng tắp nhìn cô lại hỏi một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro