Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thầy giáo Trình đừng đi 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nội dung thư đại khái giải thích chính mình thật không ngờ thì ra thầy giáo Trình ở trong lòng học sinh quan trọng như vậy, cũng xem nhẹ cảm nhận phần lớn học sinh, vì thế ông cảm thấy thật xin lỗi, cũng hứa hẹn nhất định làm cho thầy giáo Trình dẫn bọn họ mãi đến tốt nghiệp cao tam, chuyện sau này cũng chỉ có thể sau này hãy nói.
Lá thư này dán tại bảng đen trước phòng học, mỗi một học sinh vào cửa đều có thể thấy nội dung viết phía trên, đợi cho học sinh cuối cùng đến xem xong lá thư này, tất cả học sinh trên mặt đều đã tràn đầy vui sướng.
Thật tốt quá! ! Thật tốt quá! !
Rốt cục không cần lo lắng thầy giáo Trình rời khỏi bọn họ.
Trình Chi Ngôn tới lớp học, cũng chứng thật chuyện này, anh đứng thẳng người phía trước bục giảng, nhìn khuôn mặt học sinh trong lớp không kìm được vui mừng, nhịn không được cười cười, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Học kỳ này, dạy xong các em. . ."
Thanh âm của anh dừng một chút, tại trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người tiếp tục chậm rãi nói: "Thầy sẽ tiếp tục dạy các em học kỳ sau."
"Nha - - "
Anh vừa dứt lời, toàn lớp liền lập tức reo hò.
Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế, vẻ mặt tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở phía trước bục giảng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính trong suốt chiếu xạ tiến vào, chiếu ra trên gương mặt anh một tầng vầng sáng nhợt nhạt.
Ngày nghỉ nghỉ đông cao tam vô cùng vô cùng ngắn ngủi.
Trước ăn tết ba bốn ngày Tiểu Thỏ vừa mới nghỉ, hết tết không vài ngày liền lập tức lại bắt đầu đi học.
Tất cả kỳ ăn tết Tiểu Thỏ đều là vùi đầu khổ bức làm bài tập, làm bài thi, Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô.
Sau khi nửa học kỳ sau khai giảng, bầu không khí học tập lớp học liền trở nên trầm trọng.
Mặc dù là thời gian tan học, cũng không có ai nói chuyện phiếm đùa giỡn, tất cả học sinh đều chôn đầu ở trước bàn học, hì hục viết đề bài, thỉnh thoảng có mấy cái học sinh muốn ra ngoài đi toilet, cũng đều là nhẹ chân nhẹ tay từ cửa sau phòng học ra ngoài, lại tiến vào từ cửa sau.
Mùa đông rét lạnh rất nhanh qua đi, lúc cây liễu phát chồi, hoa bắt đầu nở rộ, thi vào trường đại học cũng một ngày tới gần.
Tiểu Thỏ ở biển đề vội vàng đến đầu óc choáng váng, quần áo trên người cũng dần dần từ áo bông rất nặng biến thành áo ngắn tay mát mẻ, lúc trường học lại một lần nữa tuyên bố ngày mồng một tháng năm bắt đầu thi, học sinh lớp học chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi liền tiếp tục bắt đầu làm bài rồi.
Tháng Năm Giang Tô, nhiệt độ không khí đã nóng dần, ban ngày nóng nhất có thể đạt tới 30 độ.
Vì thế, sau giữa trưa nóng làm cho người ta buồn ngủ, Tiểu Thỏ chán đến chết nằm úp sấp ở trên bàn, suy nghĩ một lát nghỉ trưa cô rốt cuộc là nên làm bài kiểm tra toán học trước hay là bài kiểm tra Anh ngữ, Trình Thi Đồng đột nhiên đưa tay đẩy đẩy cánh tay của cô, sau đó đưa qua một cái kem vị ô mai nói: "Ngồi dậy, ăn cái kem."
"Cảm ơn a. . ." Tiểu Thỏ lười biếng đứng thẳng lên tiếp nhận kem trong tay Trình Thi Đồng, lại nhìn cô vẻ mặt sáng láng, nhịn không được mở miệng nói: "Đồng Đồng, vì sao mỗi ngày cậu đều hoạt bát gấp trăm lần a, chẳng lẽ cậu không buồn ngủ sao, không phiền lụy sao? ? Gần đây giấc ngủ tớ không đủ nghiêm trọng, cậu nhìn vành mắt đen của tớ không, hiện tại mỗi ngày đi học thời gian đều muốn ngủ gà ngủ gật."
Nội dung thư đại khái giải thích chính mình thật không ngờ thì ra thầy giáo Trình ở trong lòng học sinh quan trọng như vậy, cũng xem nhẹ cảm nhận phần lớn học sinh, vì thế ông cảm thấy thật xin lỗi, cũng hứa hẹn nhất định làm cho thầy giáo Trình dẫn bọn họ mãi đến tốt nghiệp cao tam, chuyện sau này cũng chỉ có thể sau này hãy nói.
Lá thư này dán tại bảng đen trước phòng học, mỗi một học sinh vào cửa đều có thể thấy nội dung viết phía trên, đợi cho học sinh cuối cùng đến xem xong lá thư này, tất cả học sinh trên mặt đều đã tràn đầy vui sướng.
Thật tốt quá! ! Thật tốt quá! !
Rốt cục không cần lo lắng thầy giáo Trình rời khỏi bọn họ.
Trình Chi Ngôn tới lớp học, cũng chứng thật chuyện này, anh đứng thẳng người phía trước bục giảng, nhìn khuôn mặt học sinh trong lớp không kìm được vui mừng, nhịn không được cười cười, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Học kỳ này, dạy xong các em. . ."
Thanh âm của anh dừng một chút, tại trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người tiếp tục chậm rãi nói: "Thầy sẽ tiếp tục dạy các em học kỳ sau."
"Nha - - "
Anh vừa dứt lời, toàn lớp liền lập tức reo hò.
Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế, vẻ mặt tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở phía trước bục giảng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính trong suốt chiếu xạ tiến vào, chiếu ra trên gương mặt anh một tầng vầng sáng nhợt nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày nghỉ nghỉ đông cao tam vô cùng vô cùng ngắn ngủi.
Trước ăn tết ba bốn ngày Tiểu Thỏ vừa mới nghỉ, hết tết không vài ngày liền lập tức lại bắt đầu đi học.
Tất cả kỳ ăn tết Tiểu Thỏ đều là vùi đầu khổ bức làm bài tập, làm bài thi, Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô.
Sau khi nửa học kỳ sau khai giảng, bầu không khí học tập lớp học liền trở nên trầm trọng.
Mặc dù là thời gian tan học, cũng không có ai nói chuyện phiếm đùa giỡn, tất cả học sinh đều chôn đầu ở trước bàn học, hì hục viết đề bài, thỉnh thoảng có mấy cái học sinh muốn ra ngoài đi toilet, cũng đều là nhẹ chân nhẹ tay từ cửa sau phòng học ra ngoài, lại tiến vào từ cửa sau.
Mùa đông rét lạnh rất nhanh qua đi, lúc cây liễu phát chồi, hoa bắt đầu nở rộ, thi vào trường đại học cũng một ngày tới gần.
Tiểu Thỏ ở biển đề vội vàng đến đầu óc choáng váng, quần áo trên người cũng dần dần từ áo bông rất nặng biến thành áo ngắn tay mát mẻ, lúc trường học lại một lần nữa tuyên bố ngày mồng một tháng năm bắt đầu thi, học sinh lớp học chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi liền tiếp tục bắt đầu làm bài rồi.
Tháng Năm Giang Tô, nhiệt độ không khí đã nóng dần, ban ngày nóng nhất có thể đạt tới 30 độ.
Vì thế, sau giữa trưa nóng làm cho người ta buồn ngủ, Tiểu Thỏ chán đến chết nằm úp sấp ở trên bàn, suy nghĩ một lát nghỉ trưa cô rốt cuộc là nên làm bài kiểm tra toán học trước hay là bài kiểm tra Anh ngữ, Trình Thi Đồng đột nhiên đưa tay đẩy đẩy cánh tay của cô, sau đó đưa qua một cái kem vị ô mai nói: "Ngồi dậy, ăn cái kem."
"Cảm ơn a. . ." Tiểu Thỏ lười biếng đứng thẳng lên tiếp nhận kem trong tay Trình Thi Đồng, lại nhìn cô vẻ mặt sáng láng, nhịn không được mở miệng nói: "Đồng Đồng, vì sao mỗi ngày cậu đều hoạt bát gấp trăm lần a, chẳng lẽ cậu không buồn ngủ sao, không phiền lụy sao? ? Gần đây giấc ngủ tớ không đủ nghiêm trọng, cậu nhìn vành mắt đen của tớ không, hiện tại mỗi ngày đi học thời gian đều muốn ngủ gà ngủ gật."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro